Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng “hức… hức…” từ phía đối diện.
Lạc Dao Dao mắt ướt lệ nhòa, sụt sịt nói: “Xin lỗi! Lần đầu tiên nhận việc quan trọng như vậy, mà lại phạm lỗi lớn. Tôi sẽ chỉnh trang lại hồ sơ rồi gửi lại anh”.
“Được, vậy chuẩn bị xong, báo lại với trợ lý của tôi!”.
Giờ hắn còn phải về ăn cơm với Nhã Nhi nữa. Mấy bữa nay vết thương của cô đã kết vảy và lên da non. Nhưng điều đáng hận nhất là cô không chịu nằm yên một chỗ.
Bên cảnh sát đã bắt được bọn côn đồ kia. Nhưng bọn chúng thà chết cũng không chịu khai kẻ giật dây phía sau. Lăng Thiên biết tin bèn dúi cho cảnh sát một ít tiền, để bọn chúng ở trong tù được “chăm sóc tử tế”.
Mắt thấy Lăng Thiên chuẩn bị rời khỏi, Lạc Dao Dao bật dậy: “Bác sĩ Vũ Văn… đã lâu mới gặp, anh có thể… cùng tôi đi ăn bữa cơm không?”.
Nữ chính ngày càng thẳng thắn đấy!
Lăng Thiên khéo léo từ chối: “Tôi lại có việc mất rồi! Để hẹn cô Lạc khi khác nhé!”.
Bác sĩ Vũ Văn đã nói vậy rồi, nếu cô còn cưỡng ép thì lại không hay. Lạc Dao Dao đành từ bỏ ý định.
- -------------------------
Hiện giờ quản gia cũng đã quen chuyện có thêm một người đàn ông sống trong phòng của tiểu thư. Dù sao cô cũng đã kể cho ông việc hắn từng là bác sĩ chủ trị, rất quan tâm cô.
Nhưng ông sợ rằng yêu thích chỉ là ngộ nhận, thương hại mới là thực sự.
Vì vậy ông luôn nhắc nhở tiểu thư phải giữ khoảng cách với Vũ Văn Thiên.
“Chú yên tâm, điều này tôi hiểu. Tôi sẽ không làm gì vượt quá giới hạn đâu!”. Vi Nhã nói với quản gia. “Phía bên Hà Cẩn thế nào rồi? Có động tĩnh gì không?”.
Lăng Thiên vừa về đến nơi, vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của cô và quản gia. Hiện giờ hắn đang ở nhà của Vi Nhã, nên cô đã bảo quản gia làm cho hắn thêm một chiếc chìa khóa.
“Sau khi tới đồn cảnh sát cho lời khai, hiện giờ không có động tĩnh gì kỳ lạ! Có điều mấy ngày trước hình như có rời khỏi thành phố. Nhưng chuyện này cũng không chứng minh được gì!”.
Vi Nhã cười: “Cũng không uổng công tôi diễn màn kịch này. Tên Hà Cẩn đó bề ngoài luôn miệng bảo sẽ giúp đỡ tôi, nhưng luôn ngấm ngầm hãm hại tôi! Ban đầu tôi còn cho rằng mình đa nghi, nhưng qua chuyện vừa rồi thì tôi chắc chắn!”.
Lăng Thiên đứng bên ngoài nghe hết những lời cô nói, nội tâm giống như quà bom chực chờ nổ. Hắn cảm thấy việc mình làm giống như tên ngốc vậy.
Phải! Là tên ngốc bị cô nắm trong tay chơi đùa.
Lăng Thiên lẳng lặng đóng cửa lại.
[Ấy, ấy, chủ nhân, sao vậy] Hệ thống hỏi.
Hắn lững thừng từng bước nặng nề, vẻ mặt hắn lúc này vô cùng u ám: “Ngươi không nghe gì sao? Mọi việc đó là đều nằm trong kế hoạch của cô ấy rồi. Vậy mà ta giống như tên ngốc mà lo lắng cho cô ấy vậy. Đối với cô ấy… ta giống như một vật trang trí bên người mà thôi”. Hắn ghét cảm giác này.
Hệ thống im lặng.
Chủ nhân chỉ nghĩ tới cảm xúc của mình, chỉ từ vị trí của mình mà phán đoán.
Đó chính là sự ích kỷ.
- -----------------------------
Không thấy Lăng Thiên trở về, Vi Nhã có chút sốt ruột, gọi điện thoại thì tắt máy.
Không biết hắn có làm sao không?
“Tiểu thư, ngài Vũ Văn lúc chập tối có trở về một lần, nhưng sau đó đã rời đi!” Quản gia nói với cô. Ông ấy đã xác nhận việc này từ bàn lễ tân của khách sạn.
Hắn rời đi mà không gặp cô sao?
Vi Nhã cho rằng hắn có việc đột xuất nên cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ hơi trách hắn tại sao không gọi điện về mà thôi. Nhưng qua mấy ngày, cô đều không thấy hắn trở lại, gọi điện cũng tắt máy.
Ngày mai là trận chiến cuối cùng giữa cô và Lâm Lập Tài rồi!
Cùng với đó là chiếc chìa khóa của quỹ đen Lâm gia được đặt ở Ngân hàng Thụy Sĩ.
Quản gia đã đặt vé máy bay tới đó.
- ----------------------
Vi Nhã liền tới Vũ Văn tổng bộ, cô muốn hỏi rằng hắn có muốn đi cùng cô không.
“Xin lỗi nhưng cô có hẹn trước chưa ạ?”.
Vi Nhã hơi lắc đầu: “Chưa có hẹn trước!”.
Lễ tân mời Vi Nhã ngồi ở ghế chờ cho khách, rót cho cô một cốc nước mát.
“Vậy cô ngồi chờ ở đây nhé!”
Một lát sau, từ cửa thang máy mở ra một đôi nam nữ vừa đi vừa nói chuyện. Lăng Thiên và Lạc Dao Dao bước ra khỏi cửa thang máy. Hai người đang nói chuyện gì đó nên rất tập trung.
“Phó giám đốc, có người tìm anh!”.
Lăng Thiên liền hơi dừng lại liếc mắt về vị trí ghế chờ, thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn. Có lẽ chính hắn cũng không biết mình có bao nhiêu nhớ cô, muốn ôm cô thật chặt.
Nhưng hắn lại chọn cách dằn lòng mình lại, tiếp tục cùng Lạc Dao Dao một mạch bước ra cửa.
Vi Nhã thấy hắn cố tình bỏ lơ cô, nhanh chóng tiến lên một bước gọi hắn: “Bác sĩ! Em có thể nói chuyện với anh một lúc không?”.
Lăng Thiên hơi ngừng bước chân. Lạc Dao Dao thấy vậy liền lên tiếng: “Đi thôi! Không là muộn mất!”.
Cần cổ hắn còn không thèm ngoái lại nhìn mình khiến Vi Nhã cảm thấy bị xúc phạm và tổn thương. Cô cảm thấy mình thật lạc lõng ở nơi này.
Cô nở một nụ cười chua chát, lấy ra một tấm vé máy bay xé làm đôi.
Tưởng rằng đã có người có thể cùng mình bầu bạn, nhưng cuối cùng vẫn phải một mình bước tiếp.
- ------------------------------
Trên xe không khí ngột ngạt tới mức khó chịu. Lạc Dao Dao ho một tiếng đánh tan bầu không khí im lặng rồi hỏi: “Người phụ nữ lúc nãy là ai vậy?”.
Lăng Thiên cau mày, giọng nói mang theo lực uy hiếp: “Cô không cần biết!”.
Dường như Lạc Dao Dao vẫn không chịu thua, tiếp tục truy hỏi: “Là bé Hồng phải không?”.
Không thấy hắn nói gì thêm, gan của Lạc Dao Dao dường như càng lớn hơn, bắt đầu hồi tưởng: “Bé Hồng được bệnh viện nhận về từ tay trung tâm cứu hộ. Lúc đó cô ấy có vẻ rất hoảng loạn, không cho ai tới gần. Anh biết không? Ngày đầu tiên vào bệnh viện một mình cô ấy đã hạ gục 5 bác sĩ đó!”. Lạc Dao Dao cười nói. “Rồi khi bác sĩ tiêm thuốc, cô ấy còn hét toáng lên, giật lấy kim tiêm nữa cơ!”.
“Vậy sao?” Lăng Thiên khiến Lạc Dao Dao hơi hoang mang. Cô ta không biết hắn có nghe mình nói không nữa.
Tới xưởng thiết bị, Lăng Thiên liền hỏi quản đốc danh sách hàng hóa, kêu Lạc Dao Dao kiểm tra chắc chắn một lượt, ký vào hợp đồng và biên bản bàn giao, nghiệm thu.
“Công việc ở đây đã xong, cô nên về đi!”. Lăng Thiên chuẩn bị xoay người ra về liền thấy tay áo bị nắm lại.
“Anh có thể đưa tôi về không? Ở đây không dễ bắt xe!”. Lạc Dao Dao rụt rè nói.
Nghĩ cho bản hợp đồng mới ký cùng Vũ Văn lão gia ở nhà, Lăng Thiên liền đồng ý.
Tài xế hỏi vọng xuống: “Phó giám đốc, hiện giờ ngài trở về công ty hay thế nào ạ?”.
Lăng Thiên nhớ tới lúc rời khỏi Vũ Văn tổng bộ, Vi Nhã đứng đó gọi hắn, nhìn đồng hồ đã xẩm tối, không biết mấy ngày nay cô thế nào rồi. Hai người đã chiến tranh lạnh mấy hôm rồi, dù sao cũng nên giải thích làm rõ mọi chuyện.
“Đưa cô Lạc về trước đi!”.
Nhà Lạc Dao Dao khá xa. Sau khi đưa Lạc Dao Dao về thì trời đã về đêm. Lăng Thiên liền trở về khách sạn phòng 808. Nhưng chờ đón hắn là một không gian yên tĩnh và trống vắng.