Lăng Thiên rút điện thoại ra gọi cho cô, nhưng trong điện thoại đáp lại hắn là giọng nữ ngọt ngào: “Thuê bao quý khách vừa gọi…”.
Đến lúc này Lăng Thiên thực sự lo lắng.
Hắn nhìn thấy trên bàn có một tấm vé máy bay bị xé làm đôi. Bên trên ghi tên của hắn cùng chuyến bay tới Thụy Sĩ.
Hắn liền chạy xuống hỏi quầy lễ tân. Nhưng thứ hắn nhận được là những cái lắc đầu. Thông tin và lịch trình của khách hàng ở đây luôn được bảo mật.
Buổi chiều cô có tới Vũ Văn tổng bộ tìm hắn, nhưng hắn lại vì sự tức giận nhất thời mà bỏ lơ cô. Nếu như lúc đó hắn chịu đứng lại một chút, để nghe cô nói thôi, có lẽ hắn sẽ không khó chịu như bây giờ.
Chỉ vì sự nóng giận nhất thời mà mất đi cô lần nữa!
[Chủ nhân, người định làm thế nào?]
Lăng Thiên chán nản nằm vật xuống giường, cánh tay vắt lên trán: “Lần trước cô ấy chỉ trốn qua thành phố khác thôi, mà huy động toàn bộ nhân lực Vũ Văn gia cũng không thể tìm được cô ấy. Hiện tại cô ấy lại trốn tới đất nước khác. Cánh tay của Vũ Văn gia cũng không vươn dài được như vậy. Thử hỏi nếu như cô ấy cố tình trốn, mất bao lâu để tìm thấy đây?”.
[Vậy người định bỏ cuộc sao?]
Đôi mắt yêu nghiệt hơi lóe lên, khóe môi hơi nhếch: “Trong từ điển của Lăng Thiên này không có từ bỏ cuộc”.
- ------------------------
Thụy Sĩ
Lấy được chiếc chìa khóa xong, Vi Nhã liền cảm thấy nhẹ nhõm. Chiếc chìa khóa có một không hai dùng để mở kho quỹ đen của Lâm gia.
Quản gia từ bên ngoài bước vội tới, khuôn mặt trắng bệch, giống như nghe được chuyện đại sự, giọng nói trở nên gấp gáp: “Tiểu thư đọc báo đi!”
Vi Nhã cầm lấy tờ báo từ tay quản gia. Trên trang nhất là một bài báo có tiêu đề: “Lâm tiểu thư nghi vấn từng là bệnh nhân tâm thần, người quản lý quỹ cũ Lâm Lập Tài đệ đơn kháng cáo”.
Chết tiệt!
Vi Nhã dùng sức ném bộp tờ báo xuống đất, giọng nói tỏa ra sát khí: “Chú đặt cho tôi vé máy bay về nước chuyến sớm nhất!”.
- -------------------
Vũ Văn tổng bộ
[Chủ nhân, người làm vậy không thấy cắn rứt lương tâm à?]
Hệ thống cảm thấy bất lực với chủ nhân nhà mình. Hắn không thể yêu đương một cách bình thường sao?
Lăng Thiên vừa đọc văn kiện vừa nói chuyện với hệ thống: “Sợ gì chứ? Chẳng phải có kẻ chết thay hay sao?”. Dù sao cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
[Nếu chủ nhân không chịu thay đổi, tương lai sẽ hối hận!] Hệ thống cảnh báo.
Lăng Thiên không thèm đếm xỉa tới hệ thống. Chỉ cần cô không biết hắn làm, mọi chuyện sẽ giống như không có gì xảy ra.
Điện thoại di động nằm trên bàn kêu lên từng tiếng. Lăng Thiên nhanh chóng bắt máy.
“Sếp, đã nhìn thấy Lâm tiểu thư ở sảnh sân bay rồi!”.
Đôi mắt Lăng Thiên hơi híp lại. Cuối cùng hắn cũng đã đợi được cô trở về.
Lần này hắn sẽ không để cô đi nữa.
“Tốt lắm! Tiếp tục theo dõi! Đừng để bị phát hiện!”.
Vi Nhã một mình lái xe tới một căn nhà cũ bỏ hoang của Lâm gia. Cô thả bước đi tới phía trước căn nhà. Căn nhà này so với biệt thự cũ của Lâm gia rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng đây là căn nhà cô đã sống từ thời thơ ấu. Bức tường vôi đã ngả màu thời gian, cánh cửa cũng đã bạc màu, dây hoa hồng xung quanh đã bao phủ lấy cả mái nhà. Năm xưa một gia đình có bố, có mẹ, có con sống hạnh phúc bên nhau, nhưng bây giờ… cảnh còn người mất.
Vi Nhã mở cánh cửa phủ đầy bụi, tiếng ken két chói tai phát ra từ cánh cửa. Bên trong không có dấu hiệu người sống ở đây. Đồ đạc được bọc lại bằng những tấm vải trắng. Vi Nhã nhẹ nhàng cất bước tới một căn phòng ở góc phải. Nơi đây là phòng làm việc cũ của ba cô. Phía sau là một giá sách bằng gỗ, những cuốn sách dày cả trăm trang được xếp dày đặc trên giá sách, bám đầy những bụi. Vi Nhã khẽ lấy tay quệt những mảng bụi trên đó.
Vô tình lấy một cuốn sách ra khỏi giá, liền thấy đằng sau là một cái ổ khóa, Vi Nhã dùng chiếc chìa khóa đã lấy được ở Thụy Sĩ, tra vào đó. Tiếng rầm rập của động cơ vang lên, giá sách chầm chậm di chuyển, hiện ra một căn phòng bí mật đằng sau. Căn phòng trống rỗng, bên trong chỉ có một miếng ngọc xanh tỏa ánh sáng ra bốn phía.
Không phải như ba cô nói, quỹ đen của Lâm gia, phần lớn đều nằm ở đây sao?
Chỉ vì một miếng ngọc này, mà ba mẹ cô đã mất mạng, chính bản thân cô cũng phải chịu khổ vì nó sao?
Vi Nhã trở ra ngoài. Nhưng đằng sau cô là một gã to lớn, có nước da bánh mật, xăm trổ đầy mình cùng đám đàn em phía sau.
“Lâm tiểu thư, cảm ơn cô đã dẫn đường cho chúng tôi, bây giờ cô có thể về với ba mẹ cô rồi!”. Nói xong, hắn lấy một khẩu súng nhắm vào đầu cô.
Vi Nhã cười hai tiếng, giống như nhìn thấy một chuyện nực cười. Cô bước sang bên cạnh: “Xin mời!”.
Gã nhìn vào bên trong, một căn phòng trống không, ở giữa chỉ có một miếng ngọc phát sáng. Vẻ mặt hắn lúc xanh lúc trắng, điên cuồng chĩa súng vào cô mà quát: “Vàng đâu? Tiền đâu? Mẹ kiếp! Mày lừa chúng tao à?”.
Vi Nhã bình thản nhìn hắn: “Chỉ có như vậy thôi!”.
Bỗng ở bên ngoài có tiếng bước chân rầm rập chạy lên. Ước chừng phải mười mấy người. Chẳng bao lâu sau căn phòng bị vây lại bởi cảnh sát.
“Mau thả con tin ra!”.
Nhân lúc gã bị giật mình bởi cảnh sát, Vi Nhã nhanh chóng giật lấy khẩu súng trong tay gã rồi đá một cái, nhanh chân chạy về phía cảnh sát.
“Cô gái, cô nhanh nhẹn đấy!” Cảnh sát cảm thán về độ bình tĩnh của cô.
Vi Nhã mỉm cười. Cô thắc mắc: “Sao các anh lại biết mà tới đây?”.
“Có một người báo án cho chúng tôi! Người đó đang ở dưới đợi cô!”.
Chẳng lẽ là quản gia?
Vi Nhã nhanh chân chạy xuống. Dưới đó là hình ảnh một người mà cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại.
“Bác sĩ?”
Lăng Thiên mỉm cười giang tay với cô: “Lại đây!”.
Vi Nhã vui mừng chạy tới phía hắn. Nhưng bỗng nhiên bước chân cô dừng lại.
“Sao vậy?” Hắn thắc mắc. Chẳng phải nhìn thấy hắn cô liền rất vui sao?
“Bác sĩ, chẳng phải lúc đó anh đã bỏ em lại sao?”
Cánh tay Lăng Thiên hơi hạ xuống. Hắn chạy lại phía cô cố gắng giải thích: “Không phải đâu!”.
Vi Nhã giương ánh mắt vô hồn nhìn hắn: “Vậy thì là gì?”.
Lăng Thiên á khẩu.
“Lúc em tìm anh, anh lạnh lùng bỏ đi. Bây giờ lại tỏ vẻ thâm tình. Anh khiến em không tin tưởng anh được!”.
Lăng Thiên liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi đang oán trách hắn. Nụ hôn đột ngột khiến Vi Nhã không kịp trở tay.
Ở đằng xa, cảnh sát không khỏi liếc mắt nhìn.
Bọn họ làm nhiệm vụ cực khổ mà cũng không thoát khỏi kiếp ăn cơm chó.
Lăng Thiên rời môi cô, giọng nói có chút tiếc hận: “Anh biết, tất cả là lỗi của anh. Liệu em có thể tha thứ cho anh không?”.
Vị chỉ huy giả vờ ho hai tiếng, đi tới chỗ họ: “Xin lỗi đã cắt ngang nhưng… liệu hai người…”
Vi Nhã lập tức xin lỗi: “Chúng tôi đi ngay đây ạ!”.
Vị chỉ huy nhìn theo bóng dáng hai người, trong lòng thầm đánh giá.
Haizz, tuổi trẻ!
Vi Nhã kéo Lăng Thiên rời khỏi. Hắn liền ghé tai cô nói: “Em không nói gì, tức là đồng ý tha thứ cho anh rồi đúng không?”
Vi Nhã dừng bước chân, đối mặt với Lăng Thiên, cười đến sáng láng: “Xin lỗi nhưng anh là ai?”.
“Có thể là ai? Đương nhiên là bạn trai em rồi!”. Cô ấy muốn nói gì? Chẳng lẽ muốn phủ nhận?
Vi Nhã giống như mới phát hiện một lục địa mới, kinh ngạc mà nói: “Anh là bạn trai em sao? Em còn không biết mình có bạn trai đấy!”.
Không đợi Lăng Thiên phản bác, Vi Nhã liền quay gót đi nhanh.
Không hoa không quà, không tỏ tình, trước mặt cô còn đưa đẩy với cô gái khác. Vậy mà vỗ ngực nói mình là bạn trai của Lâm Vi Nhã này sao?