Nguyễn Đông Thanh buông quyển sách đang cầm xuống, mắt nheo lại nhìn về phía vầng trăng đang vắt vẻo ngoài khung cửa sổ. Gã gõ ngón tay lên mặt bàn, thỉnh thoảng lại thở dài ra một tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ đăm chiêu.
Trong đầu Bích Mặc tiên sinh của chúng ta không ngừng hồi tưởng lại những gì Hồ Ma Huyền Nguyệt nói ban chiều.
“Tiên sinh tài cao bắc đẩu, hà cớ gì cứ phải ở nơi đồng không mông quạnh này làm cái chức gõ đầu trẻ, bổng lộc ba cọc ba đồng? Nếu ngài không chê, bản châu chủ nguyện đích thân ba lần viếng lều tranh mời tiên sinh xuống phụ tá cho ta, đãi ngộ địa vị đều hơn xa hiện giờ.”
“Tiên sinh không cần trả lời ngay. Hiện tại bản châu chủ còn có công chuyện cần phải xử lý, sẽ đóng trú ở Quan Lâm một thời gian. Nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm, bản châu chủ chờ câu trả lời của tiên sinh. Hi vọng ngài sẽ không làm ta thất vọng.”
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, lẩm bẩm:
“Đồng ý hay không đây?”
Ở đời người trong thiên hạ muốn sinh hoạt tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến, kỳ thực cũng là thường tình. Kỳ thực gã cũng chẳng phải ngoại lệ, nếu không trước khi bất ngờ xuyên không đến Huyền Hoàng giới này cũng không nhảy việc.
Thế nhưng...
Nguyễn Đông Thanh tự biết mình có bao nhiêu cân, bao nhiêu lạng.
Ở chỗ làm ngày trước, gã có quen một ông anh từ Học Viện Ngoại Giao tốt nghiệp, nhảy ngành sang. Hai anh em cũng thân thiết, hay kể chuyện tâm sự.
Thằng chả tốt nghiệp loại xuất sắc ngành chính trị quốc tế mà còn phải lắc đầu lè lưỡi, ôm bằng bỏ chạy vì không đỡ nổi “lối sống ngoại giao”, người chỉ biết dăm cái mưu quèn qua tiểu thuyết như hắn mà tham gia chính trường thì chắc chết lúc nào không hay.
Nguyễn Đông Thanh có lẽ không biết rất nhiều thứ trên đời, nhưng hắn biết đời không phải sảng văn.
Nhưng biết đâu Huyền Hoàng giới lại khác...
Chính vì nghĩ thế, nên Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mới đăm chiêu trầm tư.
Thực chất, hắn bỗng nhiên lại đắn đo cân nhắc còn có nguyên do khác, ấy chính là mấy đứa đồ đệ. Tuy Nguyễn Đông Thanh chẳng cho rằng làm thầy người ta phải thể hiện cái gì, học sinh vượt qua hắn hắn còn lấy làm mừng, thế nhưng hiện tại mấy đứa học trò cũng có quân công, có danh tiếng, đủ sức cáng đáng một phương. Sắp tới đây ngay cả hoàng đế cũng hạ chỉ phái bọn nó ra nước ngoài hỗ trợ phòng thủ, chống cự Hải Thú.
Gã thân là sư phụ, chả dạy được người ta cái gì ra hồn cũng thôi, bây giờ trông đám học trò đủ lông đủ cánh, kiến công lập nghiệp mà tên sư phụ là hắn hãy còn ngơ ngơ ngáo ngáo sống qua ngày ở Quan Lâm thì cũng khó nhìn mặt chúng nó.
Coi như không được gì, thì cũng phải có chí cầu tiến.
Nguyễn Đông Thanh gãi gãi cằm, chính đang nâng lên đặt xuống mãi thì ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng cười khúc khích:
“Con sâu lười hôm nay lại thức đêm suy nghĩ thế này, khéo mai mặt trời mọc ở đằng tây.”
“Không chấp sâu rượu nhà cô.”
Gã lắc đầu, thở dài.
Bình thường, Nguyễn Đông Thanh ngủ rất đúng giờ, âu cũng là do ở Huyền Hoàng giới này trừ một số tiểu thuyết kiếm hiệp moi được ở chỗ Hồng Vân ra thì chẳng có gì để mà giải trí. Lần duy nhất hắn chong đèn đến khuya là cái lần ôn tập để chuẩn bị biện luận với Văn Cung.
Có vẻ là thấy phòng gã còn sáng đèn, thế nên cô hàng xóm mới chạy sang hỏi thăm.
Hồng Vân bấy giờ y phục hơi xộc xệch, tóc hơi rối, đôi má hây hây đỏ, vừa nhìn qua là biết cô nàng đã ngà ngà say. Chỉ thấy nàng ta đặt một hũ rượu lên mặt bàn, hếch đầu:
“Uống không? Say rồi đỡ phải suy nghĩ.”
“Cảm ơn.”
Nguyễn Đông Thanh cười, dâng chén nốc một ngụm. Hơi men cay nồng xộc lên tận não, khiến gã cũng bất giác cảm thấy máu nóng sôi sục. Đối với một người chẳng có bao nhiêu dã tâm như Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mà nói, hơi men chắc là thứ gần nhất với “hùng tâm tráng chí” mà đời này hắn cảm nhận được.
Hồng Vân nhún vai, tự uống một chén, lại nói:
“Thực ra anh cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều như thế. Cho dù có ăn không ngồi rồi cả đời ở tòa viện tử này thì mấy đứa chúng nó cũng không coi thường anh đâu, Bích Mặc tiên sinh ạ.”
“Sao cứ phải là mặc cảm với bọn nó, tôi không thể có hùng tâm tráng chí à?”
“Anh??? Cho tôi xin đi. Cái loại mặt trời chiếu đến mông còn không chịu dậy như nhà anh thì hùng tâm tráng chí cái gì?”
Cô nàng bật cười.
Nguyễn Đông Thanh cũng biết cô hàng xóm nói mấy câu này hàm ý bông đùa, cũng không có ác ý gì, bèn gật đầu một cái, xem như thừa nhận bị Hồng Vân nhìn thấu.
Thấy gã không lên tiếng, cô nàng bỗng dưng lại đổi chủ đề, mắt nhìn xa xăm:
“Còn nhớ lúc anh mới đến đây không?”
“Đương nhiên. Khi ấy trời nắng chang chang, tôi nằm vắt vẻo lềnh khềnh trên cành cây, may có cô đỡ xuống.”
“Phải không? Sao tôi lại nhớ là có ai đấy được kiệu lớn rước đi, tám người giấy khiêng kiệu, mém chút thì bái đường thành thân với một con ma nữ. May mà có con Tiểu Thạch nó sủa lên một tiếng, khiến đám ma quỷ nó chạy mất, không đến giờ chắc cũng được vài cái giỗ rồi.”
Hồng Vân cười, lắc đầu.
Nguyễn Đông Thanh xem cái dáng vẻ say quên cả trời đất của cô hàng xóm thế kia, bèn vội vàng đứng dậy đỡ Hồng Vân. Cô nàng đứng vững được, vẫn bằng cái hơi thở sặc mùi men rượu và chất giọng lè nhè, lên tiếng:
“Nếu anh thực sự muốn đi tìm công danh thì mấy đứa nhỏ sẽ ủng hộ cả hai tay thôi. Còn giả tỉ anh làm thế là vì cho là mình không xứng với bọn nó thì lăn ra ngủ một giấc cho sướng. Không tin cứ hỏi đám nhỏ thì khắc biết.”
Cô nàng nói xong, lắc đầu một cái, cất giọng:
“Hồng Đô. Say rồi... mau đỡ bản cung!”
“Dạ!”
Trước ánh mắt khó đỡ của Nguyễn Đông Thanh, cô mèo máy tất tả đẩy cửa phòng chạy vào, đỡ cô hàng xóm say quắc cần câu đi đứng còn chả vững về phòng.
oOo
Sáng hôm sau...
Dưới chân núi, Tạ Thiên Hoa ngồi lặng người trước chuồng gà, nhìn ba con gà con nằm chết thẳng cẳng. Duy chỉ còn một đứa lông đen xì là còn thoi thóp vài hơi. Xa xa, con dâm kê đang dùng hết sức bình sinh cào vào hàng rào, hi vọng có thể nhảy ra bỏ trốn.
Nhưng vô ích...
Tạ Thiên Hoa hùng hục chạy tới, đưa tay tóm lấy cổ con gà, quát:
“Mày làm đúng không!? Nói!!!”
“Ặc... Ặc... oan... oan cho tiểu nhân.”
“Sư muội. Chuyện này... không trách nó được.”
Tạ Thiên Hoa nghe tiếng người, quay ngoắt lại thì phát hiện ấy là Lý Thanh Vân và cô đồ đệ mới thu của cậu chàng – Phó Quân Sước. Hai người mặc áo vải thô sơ, mình mẩy đầy mồ hôi, chính từ cái hồ vô danh đi về phía này.
Tạ Thiên Hoa mắm môi, bàn tay vô thức siết cổ con Dâm Kê càng gắt hơn.
Tuy về mặt ý thức, cô nàng hiểu giữa hai người Lý – Phó cực kỳ trong sạch. Đồ trên người chẳng qua là loại quần áo phổ thông của nhà nông, mồ hôi mồ kê là do luyện võ mà ra.
Nhưng vô thức, cô nàng lại không ngăn nổi bản thân tưởng tượng đến một loại vận động khó nói nào đó.
Đồ trên người hai người bỗng chốc giống đồ đôi đến lạ.
Thế là, Tạ Thiên Hoa ghen.
Người ta khi ghen mấy khi nói lý lẽ?
Chỉ tội cho con Dâm Kê khi không lại chịu hậu quả của việc Tạ Thiên Hoa nổi máu Hoạn Thư, khổ mà chẳng biết giãi bài cho ai. Cuối cùng, Lý Thanh Vân đành phải bước lên mấy bước, gỡ bàn tay của cô sư muội đang xiết quanh cổ con yêu gà ra, nói:
“Được rồi, sư muội mà bóp thêm lúc nữa là nó chết thật đấy.”
“Nghe sư huynh, tạm tha cho nó. Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Trước đây lúc chưa mang được bốn con gà con từ bí cảnh về, con Dâm Kê không ngừng làm chết gà mái. Thành thử, hiện giờ cô nàng cũng nghĩ ngay đến chuyện con yêu gà tự giết đám gà con của mình.
Song, nghe ông sư huynh nhà mình nói thì dường như còn có lí do khác.
Lý Thanh Vân đáp:
“Sáng nay lúc anh và Phó cô nương y hẹn đến chỗ Huyền Thanh nương nương, đi ngang qua chuồng gà có thấy bốn con gà con đánh nhau chí chóe. Sư huynh cũng muốn ra ngăn cản, nhưng bốn con gà mẹ đã đứng chắn lại.”
Cậu chàng kể đến đây thì không nói thêm nữa.
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà bốn con gà mái trong bí cảnh có thể thản nhiên nhìn bốn con gà con mổ nhau đến chết. Thậm chí còn ngăn không cho người ta can gián. Kể ra, Lý Thanh Vân cũng hơi ớn người trước độ máu lạnh của mấy con gà chui từ bí cảnh ra.
Phó Quân Sước bèn nói:
“Vu đạo có thuật nuôi cổ, nguyên lý cũng là để cho đàn cổ cắn xé lẫn nhau, chừng nào chỉ duy nhất một con còn sống mới ngừng. Xem ra... đám gà trong bí cảnh này cũng tương tự.”
Tạ Thiên Hoa nghe hai người nói vậy, biết mình nói oan cho con Dâm Kê, bèn quay sang xin lỗi nó một câu. Con gà tinh này kể cũng biết khôn. Nếu là nó của nửa năm trước chắc chắn sẽ được nước làm già, tranh thủ đắc thắng vài câu.
Thế nhưng hiện tại, ở cổ viện lâu, lại đường đường là “con gà có hậu cung”, Dâm Kê nhà ta cũng sõi đời hơn trước.
Nó vừa nhìn là biết ngay cái dàn thiên lý của Tạ Thiên Hoa vừa mới đổ.
Thế là, con gà tinh rất biết điều, lóc ca lóc cóc chạy vào chuồng chờ Trương Mặc Sênh ra ngoài sẽ đòi bồi thường thiệt hại về thể chất và tinh thần sau cũng chưa muộn.
Bốn con gà mái bấy giờ mới đủng đỉnh ra khỏi chuồng, quắp con gà con đen thui vào chăm sóc. Tạ Thiên Hoa lắc đầu một cách đầy bất đắc dĩ, đoạn chôn xác ba con gà con xấu số không thắng nổi anh chị em của nó xuống gần bờ rào.
Đoạn, cô nàng lại nhìn về phía Lý Thanh Vân, hỏi:
“Sư huynh, bà bà nói gì?”
Anh em bình luận cho vài cái tên nào, chuẩn bị giới thiệu thêm mấy đứa đồ đệ, nếu không ai góp ý, đợi đến khi chúng nó ra sân là cơ hội ko trở lại đâu!