Mấy tên kia biết còn ở lại chỉ tổ mang nhục, bèn hừ lạnh một tiếng, nói:
“Cứ chờ đấy. Đừng tưởng có chút tu vi mà đã có thể lên mặt. Nho môn ta không phải con mèo con chó nào cũng chọc được đâu.”
Sau khi để lại một câu đe dọa, mấy tên này nhanh chóng rời khỏi quán ăn, biết là so tu vi thì bọn chúng có đông gấp mười cũng không đánh lại một mình Tạ Thiên Hoa. Đám đông mới nãy còn reo hò khen hay thì hiện tại cũng đã mỗi người một hướng, chẳng khác nào bèo dạt mây trôi.
Lão thuyết thư thu dọn đồ đạc, đứng lên đi đến chỗ Tạ Thiên Hoa đang ngồi, nói:
“Chuyện hôm nay phải cảm ơn tiểu thư đã nói lời hay ý đẹp đỡ cho lão một phen. Dám hỏi tiểu thư có điều chi muốn phân phó lão?”
“Chuyện nên làm mà thôi. Vì sao tiên sinh lại dám chắc tiểu nữ có chuyện muốn trao đổi?”
Tạ Thiên Hoa gật đầu, nói.
Ông lão cười ha hả, đáp:
“Lão đây tuy chẳng học được mấy chữ, song cũng không thẹn là sống uổng sáu chục năm ở cõi trần. Sống lâu, nhìn nhiều, thấy cũng nhiều, ắt phải khôn ra mới sống được. Tiểu thư tâm tư kín kẽ, tuyệt không phải kẻ hời hợt chẳng rõ trước sau. Ngài hẳn là biết mình không nán lại nơi đây lâu, chỉ cần vừa rời đi đám Nho sinh ấy sẽ quay lại làm khó lão già, giận cá chém thớt. Thế nên tiểu thư ăn xong một lúc lâu mà không rời đi, chờ đến lúc này, há chẳng phải là có chuyện muốn sắp xếp cho lão hay sao?”
Tạ Thiên Hoa gật đầu:
“Ông lão nói đúng lắm. Không giấu gì ngài, ta là Tạ Thiên Hoa, nhị đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh. Hiện tại có hai con đường cho lão, không biết ý cụ thế nào?”
“Kỳ thực bộ xương già của lão bây giờ cũng đã có tuổi, xập xệ rồi, không còn cái máu xông xáo giang hồ như thời còn trẻ nữa. Nếu được thì lão vẫn muốn ở lại nơi đây có bè có bạn, an cư lạc nghiệp hơn.”
Ông cụ thuyết thư đương nhiên biết một trong hai con đường mà Tạ Thiên Hoa đưa ra là bỏ đi xứ khác làm ăn, nên lập tức nói lên lựa chọn của mình.
Cô nàng gật đầu, nói:
“Ở đây tiểu nữ có một quyển sách, là sở tác của gia sư, chỉ có điều thầy ta tính ưa thích đạm bạc, không muốn nổi danh, nên lấy bút danh khác để nói với người đời mà thôi. Nếu như tiên sinh muốn được yên ổn thì bắt đầu từ ngày mai hãy kể chuyện này, tỏ thái độ với Nho môn là không nhắc lại cái chuyện chúng bị sập mất đại đạo nữa. Đám Nho sinh này ngày thường hay giả nghĩa giả nhân, lão làm thế thì chắc hẳn sẽ bớt được chúng chèn ép ngoài sáng.”
Lần này lên đường, mỗi người đệ tử đều được Hồng Vân giao cho nhiệm vụ tìm người kể chuyện, bắt đầu phát một số sách vở, tiểu thuyết mà Nguyễn Đông Thanh từng nhờ cô nàng sao lưu ghi chép, hiện giờ bản gốc vẫn đang nằm dưới gầm bàn phòng Bích Mặc tiên sinh của chúng ta làm cái kê chân. Nguyên do thì chẳng ai biết, thế nhưng cả bốn người đều lựa chọn tin tưởng sắp xếp của Hồng Vân.
Còn về những quyển sách của cô nàng, Đỗ Thải Hà và Trương Mặc Sênh, thì Hồng Vân tiên tử bảo cứ tiếp tục giữ bí mật vì thời cơ còn chưa đến.
Ông cụ đón quyển sách từ trong tay Tạ Thiên Hoa, vừa đọc qua một lần thì đã như mở cờ trong bụng, cúi đầu xá dài một cái, nói:
“Cảm tạ tiểu thư ban cho sách quý, Nghiêm mỗ xin dập đầu.”
Cô nàng bấy giờ mới hỏi:
“Lão trượng có quan hệ gì với Nghiêm Hàn chăng? Họ Nghiêm ở Huyền Hoàng giới dường như cũng không phổ biến lắm.”
Ông cụ thuyết thư đáp:
“Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì. Nghiêm Hàn sinh ra mệnh cách quái dị, có La Hầu chiếu mệnh, có thể nói là thu hút hết tài hoa vận số của cả một đời trong dòng họ. Song y có chủ cung mệnh là Thất Sát Trùng, cần phải giết hết người đồng lứa mới có thể thành tựu thiên thu bá nghiệp. Khi xưa cha mẹ mỗ biết chuyện này, mới bế ta lên núi Vọng Thiên nhờ Lã cung chủ di cung hoán số, che khuất thiên cơ, cứu cho một mạng.
“Người Tề vẫn thường nói Nghiêm Hàn khi xưa chết dưới tay Lý Huyền Thiên cũng vì có một con cá nhỏ trốn thoát là lão đây. Đương nhiên cũng lắm kẻ bảo đấy chẳng qua là người nước Tề không chấp nhận được Chiến Thần của họ chiến bại, nên lấy đó làm cớ đó thôi. Dù sao chuyện cũ giờ cũng đã như mây bay gió cuốn, coi như bỏ đi vậy.”
Tạ Thiên Hoa không ngờ trong quá khứ ông cụ còn có chuyện li kì như thế, không khỏi cảm thấy thế sự vô thường. Bấy giờ cô nàng lại hỏi:
“Nghiêm lão, vì cớ gì mà đám Nho sinh kia lại có vẻ khó chịu khi nghe lão nhắc đến sư phụ ta, song dường như không phải vì việc sư phụ ta đánh sập một góc Nho đạo? Chuyện này ta nghĩ mãi vẫn thấy hơi kì quái, mong lão có thể giải đáp cho.”
“Tiểu thư không biết? Lão còn tưởng tiểu thư sớm đã tỏ tường thân phận của chúng mới đứng ra chứ.”
Nghiêm lão cất tiếng, đôi mắt già mờ đục hiện tại choán đầy vẻ kinh ngạc và cảm kích. Vốn là lão tưởng Tạ Thiên Hoa đã sớm biết thân phận của đối phương, lên tiếng cũng là ân oán cá nhân của bọn họ, còn nói đỡ cho lão chẳng qua cũng là chuyện tiện tay thì làm mà thôi. Không ngờ cô nàng lại không hề biết đối phương là ai, hành động ban nãy cũng là vì thấy sự bất bình mới rút đao tương trợ.
Lão sống lâu, mắt nhìn người cũng lọc lõi, có thể nhận ra ngay lúc Tạ Thiên Hoa nói những lời này thần sắc chân thành, đôi mắt trong suốt, không có vẻ gì là giả vờ diễn kịch cả.
“Không dám giấu gì lão, chuyện này cũng không phải bí mật gì cả. Ta là Thanh Tước, xưa nay ít tiến vào sâu trong biên cảnh Đại Việt. Phân chia thế lực trong này ta cũng không rõ ràng lắm.”
“Khó trách. Khó trách. Không giấu gì tiểu thư, mấy tên Nho sinh ban nãy đều là người của thư viện Thanh Tùng đặt ở đỉnh núi Tòng Khê. Đây là thư viện có tiếng ở Đại Việt, dạy ra không thiếu đại quan quý nhân trong cung. Bọn họ vẫn nói nếu không phải thành Bạch Đế và thái tổ có chút uyên nguyên khi xưa thì danh xưng đệ nhất thành của Đại Việt hẳn là có một chỗ của nơi này.”
Lão ngừng một chốc, lại nói:
“Trong đó, học sinh đắc ý nhất trong trăm năm qua từng xuất thân từ Thanh Tùng thư viện chính là con trai của viện trưởng: cựu Tế Tửu Lâm Thanh Tùng. Bích Mặc tiên sinh thắng cược, Trư Đế cho người khắc khuôn mặt của Lâm Thanh Tùng lên hai phiến đá kê cửa cầu tiêu cả nước, Thanh Tùng thư viện có thể nói là nhục không để đâu cho hết.”
Tạ Thiên Hoa lắc đầu, nói:
“Lâm Thanh Tùng, thành Thanh Tùng. Ài... quả thực là thế sự vô thường, nghĩ mà trùng hợp.”
Nghiêm lão nói xong, thấy cô nàng không còn chuyện gì cần hỏi nữa bèn lên tiếng cáo từ, đoạn rời khỏi quán trọ. Tạ Thiên Hoa thấy thế cũng chẳng nói thêm câu nào, đến chỗ chủ quán lấy chìa khóa. Lão chủ quán với lấy xâu chìa khóa sau lưng, rồi ấp úng:
“Tiểu thư, có lời thật lòng này mong tiểu thư...”
“Ta biết đối phương thế lớn, lão sợ bị liên lụy, muốn khuyên ta rời khỏi đây cho sớm. Thế nhưng nếu bây giờ ta mà đi, bọn chúng đến tìm không thấy thì há chẳng phải trút giận lên đầu các người à? Chuyện này không hề gì. Nếu bọn chúng quay lại trả thù lão cứ dẫn đến phòng ta là được.”
Tạ Thiên Hoa vừa nói, vừa đưa tay ra hiệu cho chủ quán đưa chìa khóa cho mình.
Chủ quán nghe thế thấy cũng có lý, mồ hôi đổ ra đầy đầu, nói:
“Cũng may có tiểu thư nhắc nhở.”
Lão chủ quán lúc này chỉ sợ Tạ Thiên Hoa làm theo kế hoạch ban đầu của mình thật thì bỏ bố, nên vội vội vàng vàng giao chìa khóa cho cô nàng. Tạ Thiên Hoa đủng đỉnh theo chân lão đi về phía khu nhà trọ, trong lòng thầm tính toán xem nên xử lý chuyện của Thanh Tùng thư viện ra sao.
oOo
Đỉnh núi Tòng Khê...
Bấy giờ trong rừng tùng thấp thoáng bóng những dãy kiến trúc bề thế, lầu các cao vút nhập vào trong mây, lan can uyển chuyển ôm theo dáng núi. Lại nghe tiếng ngâm đọc ê a, chim hạc trắng vỗ cánh bay từ dãy nhà này sang đỉnh núi nọ, khung cảnh quả thực chẳng khác nào chốn bồng lai.
“Phu tử, phu tử...”
Đám Nho sinh ban nãy gây hấn với Tạ Thiên Hoa trong tửu quán bấy giờ chính đang hớt hải chạy lên núi, vừa đi miệng vừa kêu la bai bải. Khung cảnh chốn này cũng vì những âm thanh huyên náo của chúng mà mất đi vài phần tiên phong, có thêm mấy phần chợ búa.
Đường núi gọi là Cầu Học Lộ, khúc khuỷu khó đi, lại có đặt cấm chế phi hành khiến các Nho sinh không thể nào đạp không mà bay, hoặc ngâm tụng thơ cú để chạy. Thành thử, cái đám học trò ngày thường mặt búng ra mỡ, tay chân ốm yếu chưa từng lấm bùn chỉ chạy được vài bước đã thở hổn hà hổn hển như chó giữa trưa hè.
“Có chuyện gì?”
Ở cổng trường có một cái bảng lớn, khắc bốn chữ Thanh Tùng Thư Viện bằng đá trắng, lại thếp vàng bốn bên. Ngồi ngoài cổng là một lão già nhìn qua chắc độ năm sáu chục tuổi, râu tóc đã phai phai màu khói bếp, trên người bốc lên một cái mùi chua chua khó ngửi chẳng khác nào Thính Vũ Lâu.
Đám Nho sinh thấy người này, theo bản năng lấy hạo nhiên chính khí phong bế lỗ mũi, rồi mới nói:
“Bẩm... bẩm Lâm phu tử, học trò có chuyện này cần bẩm báo với viện trưởng, những mong phu tử chuyển lời.”
“Ồ? Có chuyện gì mà cần đích thân viện trưởng ra mặt?”
Người này gấp tập thơ trên tay lại, ngẩng đầu lên. Lúc này tuy y đã già nua lọm khọm, song vẫn có thể nhìn ra đây chẳng phải ai khác ngoài vị Tế Tửu xui xẻo Lâm Thanh Tùng.
Sau khi mất hết tu vi, ngoại hình y cũng nhanh chóng già đi, thành thử nếu không nhìn kỹ thì chắc chẳng ai nhận ra y là người được khắc lên hai phiến đá kê chân thường lót trước cửa cầu tiêu ở Đại Việt.
Ba tên Nho sinh nói:
“Chẳng là có kẻ khiêu khích oai nghiêm của Nho môn chúng ta, học trò nghe mà máu sôi sùng sục. Ngặt nỗi chúng con học nghệ chưa tinh, đối phương lại miệng lưỡi sắc bén, giỏi tài bao biện, thế nên vội vàng báo cho phu tử.”
“Ồ? Kẻ đến là ai?”
Lâm Thanh Tùng nhíu mày, lại tự hỏi gần đây chẳng nhẽ đám ngu dân bắt đầu học theo tên Bích Mặc tiên sinh, đứa nào đứa nấy thi nhau khiêu khích tôn nghiêm của Nho môn bọn họ?
oOo
Sáng hôm sau, Tạ Thiên Hoa vừa mới ngủ dậy, rửa mặt xong xuôi thì ngoài cửa đã thấy lão chủ quán đứng chờ, mặt mày lấm lét như trẻ con ăn vụng bị bắt quả tang. Cô nàng thấy biểu cảm của lão, biết chuyện gì xảy ra, bèn nói:
“Không ngờ chúng đến nhanh thế. Được rồi. Lão dẫn đường đi.”