Ma Kình bị Trình Chân Kim chọc giận, nổi nóng gầm lên một tiếng. Chỉ thấy nó lừ lự dựng người dậy, vung cái đuôi bện từ tóc về phía đối thủ.
Trình tướng quân nhếch mép, vung tay thu hồi cặp ngân chùy, lại nói:
“Súc sinh, còn không chịu phục sao?”
Con Hải Thú đương nhiên là không hiểu tiếng người. Trình Chân Kim mắng chửi thậm tệ đến đâu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó. Đòn quất “đuôi” khí thế không giảm, giáng thẳng xuống đầu tên tướng quân cầm chùy. Cái bóng đổ xuống phủ kín một vùng bãi biển rộng đến ba mươi trượng, dài có lẽ phải đến một dặm có dư.
Trình Chân Kim hú lên một tiếng quái dị, song chùy đánh vào nhau nghe “bình” một cái. Chỉ thấy một làn sóng chân động vô hình theo đó mà lan ra, đỡ lấy cái đuôi của con Ma Kình. Mà bản thân gã thì thừa cơ hội này sấn về phía con quái vật, vung mạnh hai tay, cặp chùy bạc một trước một sau lao về phía con quái vật.
Bị ăn một chùy trời giáng, thế nhưng con Ma Kình vẫn không có vẻ gì là định thay đổi đấu pháp. Nó trơ mắt trừng trừng nhìn cặp ngân chùy đánh tới, áp lực xô đến đột ngột khiến da thịt của con quái vật cơ hồ bị thổi tạt về phía sau.
Trình Chân Kim nhếch mép cười đắc ý, trong đầu đã thầm tưởng tượng cảnh cùng mĩ nhân ngắm sao thưởng trăng, nói chuyện chân trời góc bể, thì bỗng con Ma Kình há to miệng.
Song chùy cứ thế mà đánh tới, đục ra hai cái lỗ xuyên từ cuống họng của nó thấu ra tận gáy, máu tươi đánh ra ngoài xối xả. Vết thương nặng như vậy, nếu là bất cứ một sinh vật nào khác chắc chắn đã đi được nửa đường xuống suối vàng chầu tiên tổ, thế nhưng con Ma Kình vẫn sống nhăn răng.
Trình Chân Kim thầm hô không ổn, vội vàng đưa tay muốn gọi cặp Lôi Động Lượng Ngân chùy về, thế nhưng mớ tóc của con Hải Thú đã vươn ra, trói chặt cặp chùy lại.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Oanh Thiên Lôi lóng ngóng cả tay chân, đợi lúc định thần lại thì đã thấy cánh tay lênh khênh của nó đánh tới trước mặt. Gã không còn cách nào khác, vội vàng bắt chéo tay trước ngực, chính diện nghênh đón một đòn của nó.
Chỉ nghe “ầm” một cái, Trình Chân Kim đã bị con Hải Thú đập cho bắn ngược vào thành Hải Nha, trông chẳng khác nào vận động viên bóng chuyền tung cú đập dứt điểm. Trình Chân Kim bay thẳng một lèo từ ngoài bãi biển, bắn vào trong thành Hải Nha, đụng gãy cả đầu tượng Lê Đồ Thành mới dừng lại nổi.
Oanh Thiên Lôi mới nãy còn hùng hùng hổ hổ, oai dũng mười phần thì nay chẳng khác gì con ruồi cục rác bị người ta ném đi. Y bị đòn đau nổ đom đóm mắt, lại thêm đụng mạnh vào bức tượng thái tổ. Phải biết Hải Nha vẫn tự xưng là chốn đầu tiên Lê Đồ Thành dừng chân, tượng của lão đương nhiên cũng dùng vật liệu tốt nhất, cứng chắc vô cùng. Thành thử, Trình Chân Kim đụng gãy đầu tượng, thương thế càng nặng thêm, miệng trào máu tươi, hai cánh tay tựa hồ như gãy rời.
Hàn Thu Thủy vừa bĩu môi, vừa nói đểu:
“Tưởng thế nào... hóa ra cũng chẳng chống đỡ được bao lâu. Thế mà lúc nãy Hoàng thành chủ quảng cáo kinh thế.”
Hoàng Kim Thần mặt đỏ lên, ho khan một tiếng.
Lão và Oanh Thiên Lôi đều là người tham chiến trong lần Hải Thú tràn bờ mười mấy năm trước, uy danh trên chiến trường cũng tích lũy từ lúc ấy mà ra. Thành thử, đối với cường giả cùng thời, nếu nói Hoàng thành chủ không có hảo cảm thì tuyệt nhiên là nói dối.
Mười mấy năm nay ngoại trừ Táng Thi đinh ra, thì không còn chỗ nào có Hải Thú để mà giao chiến nữa cả. Lão sống an nhàn nhiều năm, thành thử lúc đấu với Ma Kình hôm qua không kịp đề phòng, đến nỗi mất cả một cánh tay. Vốn Hoàng Kim Thần còn tưởng lão từ võ chuyển sang văn, làm thành chủ một thành mới lụt nghề. Trình Chân Kim từ đầu đến giờ đều làm quan võ, lão còn tưởng thằng cha này vẫn trau dồi võ nghệ thường xuyên lắm.
Thế nhưng, bộ dáng lóng nga lóng ngóng ban nãy của y đã nói cho Hoàng Kim Thần biết... lão sai.
Hai anh em Anh Tuấn, Thanh Tú nuốt nước bọt, nói:
“Tiểu thư... Thành chủ, bây giờ là cái lúc để lăn tăn chuyện quảng cáo sai sự thật sao?”
Ma Kình gầm lên một tiếng tỏ vẻ đắc thắng.
Hoàng Kim Thần nhíu mày, quát:
“Trương lão, Quách tướng quân, cùng giúp Hoàng mỗ một tay ngăn cản quái vật!”
Nói đoạn đạp gió bay lên không, giống như muốn liều mạng một phen với con Ma Kình. Trình Chân Kim nằm đất nãy giờ, xấu hổ chỉ hận không thể đào một cái lỗ rồi rúc xuống đất. Có câu trèo cao thì ngã đau, ban nãy đến Hải Nha hắn hống hếch nghênh ngang bao nhiêu thì hiện giờ xấu hổ nhục nhã bấy nhiêu.
Bấy giờ lại nghe Hoàng Kim Thần “điểm tướng” mà lại bỏ qua mình, cơ hồ là chạm đến dây thần kinh tự ái của Oanh Thiên Lôi. Gã lảo đảo đứng dậy, cũng mặc xác xương cốt toàn thân bấy giờ chính đang kêu lên những tiếng răng rắc gai người, nói:
“Hoàng thành chủ chẳng nhẽ quên Trình mỗ sao?”
Gã theo bản năng vận khởi chân khí, đặng khuếch tán tiếng nói của mình ra xa. Thế nhưng mới được nửa câu, chân khí nhộn nhạo động đến vết thương cũ, khiến bụng dạ nôn nao, khí huyết trào ngược. Trình Chân Kim bấy giờ mặt đỏ như gấc chín, nếu không phải hắn gắng gượng nuốt lại thì hiện giờ đã phun ra một búng máu.
Hắn hiện giờ xương cốt toàn thân cơ hồ không có bao nhiêu cái lành lặn, ngũ tạng lục phủ cũng bị thương, dựa vào chút thể diện sau cùng gắng gượng chống đỡ, mới không lập tức ngã. Nếu như phun máu tại chỗ, rất có thể phòng tuyến tâm lý sau cùng của Trình Chân Kim cũng sẽ sụp đổ, trợn mắt ngất xỉu tại chỗ.
Hoàng Kim Thần nói:
“Tướng quân trúng một đòn không nhẹ, vẫn nên tranh thủ liệu thương đi. Một lát nữa nếu chúng ta không cách nào ngăn được Ma Kình, vậy tướng quân tử chiến cũng không muộn, cần gì phải tranh cái dũng của kẻ thất phu?”
Lão lựa lời nói khéo, vừa không nhắc đến chuyện mất mặt của Trình Chân Kim, lại vừa khuyên y không cần phải liều mạng, tương đương với cho hắn một nấc thang để xuống đài.
Hoàng Kim Thần thấy Trình Chân Kim có thể đứng dậy, vận khí nói lớn, nên mới mở lời khuyên can, hoàn toàn không ngờ lúc này trạng thái của Oanh Thiên Lôi bết bát hơn trong tưởng tượng nhiều. Lão có ngờ đâu câu nói an ủi của mình lại khiến Trình Chân Kim phá phòng ngự, tựa như tổ kiến trên đê. Lúc này tuy hắn vẫn gắng gượng chống đỡ, nhưng lời nói của Hoàng Kim Thần khiến Trình Chân Kim vô thức buông lỏng tâm tình, tức thì thương thế bị áp chế từ nãy đến giờ cắn ngược. Chỉ thấy Oanh Thiên Lôi kêu khẽ một tiếng, miệng phun máu, ngã vật ra đất bất tỉnh.
Hoàng thành chủ nhíu mày cắn răng, song lúc này đã không còn thời gian mà chú ý đến y.
Trương Thắng bấy giờ sóng vai bay bên cạnh Hoàng Kim Thần. Lão đưa đao lên cao, đoạn nhíu chân mày, nói:
“Hoàng thành chủ, Ma Kình và thú triều hình như đang rút quân!”
“Không phải hình như. Đúng thật là đang chạy xuống biển.”
Quách Bình Minh bấy giờ cũng lên tiếng khẳng định suy đoán của Trương Thắng.
Hoàng Kim Thần giật mình, buột miệng nói một tiếng “không thể nào”. Hải Thú xưa nay vẫn được biết đến là một đám quái vật không biết sợ chết. Kể từ lần đầu tiên bọn chúng tràn bờ được chép lại trong sử sách, lần thú triều nào cũng kết thúc bằng kết cuộc một trong hai bên toàn diệt, hoặc là Hải Thú chết sạch không còn một mống, hoặc là thành phá nhân vong. Thành thử, chuyện đám quái vật này rút lui về biển giữa chừng quả thực là chưa từng xảy ra, khiến Hoàng Kim Thần không tài nào tin nổi điều mình vừa nghe.
Song vừa quay mặt về phía chiến trường đã thấy đám Hải Thú đang lục tục quay về trong biển. Sự thật thắng hùng biện, chuyện có khó tin cách mấy, nhưng đã xảy ra rành rành trước mắt, Hoàng Kim Thần có muốn không tin cũng chẳng được.
Lão đưa tay véo má mình, cảm giác đau đớn nói cho Hoàng thành chủ biết không phải lão đang nằm mơ. Hoàng Kim Thần lúc này chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong từng tiếng, thế giới quan cơ hồ sụp đổ làm lão không khỏi cảm thấy “hoài nghi nhân sinh”.
Đám Hải Thú rút đi, thì từ trong biển, có một bóng người đội nước ngoi lên. Tuy khoảng cách từ bờ biển nơi y xuất hiện đến Hải Nha có chừng vài dặm, song dựa vào nhãn lực của cường giả Vụ Hải, Hoàng Kim Thần vẫn có thể nhận ra thân phận của thiếu niên nọ.
Toái Đản Cuồng Ma, Xích Hiệp, Lý Thanh Vân.
oOo
Sau khi Lý Thanh Vân lên bờ, chạy đến Hải Nha, Trương Thắng lập tức cho mở cổng thành đón cậu chàng vào. Hoàng Kim Thần còn định hỏi chuyện cậu chàng từ dưới biển đi lên, thanh đao trong tay là thứ gì, thế nhưng Trương Thắng đã cướp lời:
“Lý thiếu hiệp, cảm phiền đến lán quân y một chuyến. Tiểu thư đang chờ...”
“Quân y? Chị ấy bị thương? Có sao không?”
Lý Thanh Vân giật mình một cái, vội vàng hỏi.
Trương Thắng đáp:
“Không ngại đến tính mạng. Chỉ là tạm thời không có sức chiến đấu, cần phải nghỉ ngơi một phen.”
Kể từ lúc Lý Thanh Vân nhận lệnh xuống biển thám thính mấy ngày trước, Quan Hạ Băng đã hạ lệnh cho Trương Thắng một khi cậu chàng xuất hiện thì phải dẫn vào gặp cô nàng ngay. Tuy lão không rõ cụ thể nhiệm vụ lần này của Lý Thanh Vân là gì, song cũng không ảnh hưởng đến chuyện lão y lệnh của Quan Hạ Băng mà làm.
Lý Thanh Vân nghe lão khẳng định cô chị cùng cha khác mẹ của mình không nguy hại gì, thở phào một hơi. Sau đó, cậu chàng chắp tay chào Trương Thắng, Hoàng Kim Thần, nhanh chóng chạy đến chỗ quân y dựng lều.
Suốt cả quá trình, Hoàng thành chủ hoàn toàn không tìm được một cơ hội nào để hỏi cậu chàng vì cớ gì lại từ biển đi lên.