Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 1: Tỉnh dậy, mạt thế



“Chạy đi, chạy mau đi!”

“Hướng này, nhanh lên!”

“A, a! Cứu tôi với.”



“Sơn, chạy theo tao, hướng này an toàn hơn này.” – Sơn hướng về phía tiếng gọi của người bạn, vừa bước ra hai bước thì một t·iếng n·ổ to truyền đến, cậu theo bản năng nghiêng đầu sang, một chiếc xe tải lớn bay thẳng về phía cậu, mọi thứ liền chìm vào bóng tối.

“A!” – Trong một căn phòng kín đáo, một tiếng hét thất thanh phát ra. Sơn vội mở choàng mắt, chân tay luống cuống vung loạn xạ lên. Bỗng một cánh tay từ đằng sau choàng qua người cậu, lực lượng mạnh mẽ từ cánh tay này khiến cậu khó có thể giãy giụa được. Quá hoảng loạn, Sơn lại muốn hét lớn lên thì bị một bàn tay lớn bịt chặt miệng lại.

“C·hết tiệt, muốn sống thì ngậm miệng vào.” – Một giọng nói cứng rắn chợt vang lên cạnh tai Sơn, giọng nói mang theo chút giận dữ cùng lo lắng, bị cố ý nén âm lại chỉ đủ để người ở gần nghe thấy.

Sơn cố gắng vùng vẫy tránh thoát nhưng cậu lại nhận ra cơ thể mình không còn bao nhiêu sức lực, chỉ mất chút thời gian, cậu không phản kháng được nữa, mặc cho người ta muốn làm gì mình thì làm. Sơn nghĩ: “Sao cơ thể mình lại không có tí sức lực nào thế này? Tình huống của mình là sao đây? Chẳng lẽ là bị người ta b·ắt c·óc?” Càng nghĩ đầu óc Sơn càng rối bời, sau đó cậu thử nhớ lại sự việc trước đó để xem có manh mối nào không thì một trận choáng váng lại ập đến, từng cơn đau dữ dội làm Sơn không thể tập trung nhớ lại được, cậu đành từ bỏ ý nghĩ này.



Trái ngược với những suy nghĩ của Sơn, người kia chỉ đợi cậu yên tĩnh hẳn đi rồi ghé sát tai cậu nói: “Bây giờ tôi sẽ để cậu tự do, nhưng cậu phải bình tĩnh giữ im lặng cho tôi, được chứ?”

Sơn thấy người này trong giọng nói cũng không có ác ý nên đã gật nhẹ đầu ra hiệu, người kia cũng buông tay ra khỏi cậu. Vừa được thả ra, Sơn hút một ngụm lớn không khí, lúc này mới cảm thấy cơ thể thả lỏng một chút. Cậu vội hướng mắt về người vừa bắt giữ mình, đây là một người đàn ông trung niên, nhìn qua chừng hơn 40 tuổi nhưng cơ thể vẫn khá là cường tráng, khuôn mặt mang những nét điển hình của một người châu Á. Ông có giữ lại một bộ râu ngắn lởm chởm dưới cằm, trên người là một bộ quần áo gọn nhẹ phù hợp cho việc di chuyển đường dài, bên ngoài khoác lấy một chiếc áo bò khá dày. Trên lưng ông còn đeo lấy một chiếc ba lô khá lớn, kèm theo đó là một khẩu súng săn điển hình treo ở một bên ba lô, ngoài ra ông còn dắt theo một chiếc rìu bổ củi ở thắt lưng. Tạo hình thế này đem lại cho Sơn cảm giác tương đối lạ mắt, ai lại mặc như thế này trong nhà cơ chứ? Còn mang theo những thứ v·ũ k·hí đời Tống nào thế này? Chợt Sơn nhớ tới một vài bộ phim cổ mà cậu có cơ hội được xem, dường như trong phim người ta cũng có mặc thế này đi. Tuy có chút vẻ lo lắng nhưng ánh mắt của người đàn ông đem lại cho Sơn cảm giác đây là một người rất chính trực, điều này làm cậu đỡ sợ hại hơn hẳn.

Vừa định lên tiếng hỏi người đàn ông tình hình sau khi cậu ngất đi, ông ta nhìn cũng không nhìn Sơn, chỉ giơ tay ra hiệu cậu yên tĩnh, tiếp đấy hướng về phía cửa sổ đi đến. Sơn hơi khó chịu vì hành động này của ông ta, nhưng vẫn yên lặng lại chờ người đàn ông này. Thông qua lỗ hở bé xíu của khung cửa sổ, người đàn ông nghiêng trái nghiêng phải một lúc, dường như không nhìn thấy có gì xảy ra, ông ta thở hắt ra một hơi rồi ngồi phịch xuống tại chỗ.

“Tôi tên là Trương Đại Lưu, tôi lớn tuổi hơn cậu nên cậu có thể gọi tôi là anh Lưu, vừa nãy vì quá cấp bách tôi phải cố giữ chặt cậu lại, tôi sợ bên ngoài có xác sống lảng vảng, vẫn may là không có, cho tôi xin lỗi cậu.” – Người đàn ông quay sang phía Sơn giải thích.

“Cái gì? Sao lại xuất hiện xác sống rồi? Đây rốt cuộc là sao?” – Sơn giật thốt mình kêu lên.

“Ra là vậy, cảm ơn anh Lưu rất nhiều, em là Lương Minh Sơn, em mới tỉnh dậy nên còn khá hoảng loạn, đã gây phiền toái cho anh rồi. Nhưng đầu óc em bây giờ thực sự là rỗng tuếch, em không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, anh có thể kể lại cho em biết tình hình lúc em b·ất t·ỉnh được không?” – Nhìn thấy anh Lưu nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, Sơn cũng nhận ra mình có hơi thất thố, cậu cố nén lại sự sợ hãi mà đáp lại anh Lưu.

Thật ra thì trong lúc anh Lưu bận quan sát cửa sổ thì Sơn cũng đã nhớ lại đoạn thời gian ngay trước lúc mình b·ất t·ỉnh. Sơn nhớ ra cảnh tượng r·ối l·oạn lúc ấy, toàn thành phố đâu đâu cũng là xe cộ ngổn ngang, người người mạnh ai nấy lo chạy tán loạn, thậm chí giẫm đạp lên nhau. Mặt đất thì xuất hiện nhiều vết đứt gãy, lớn thậm chí còn như một rãnh vực. Gió lớn thổi liên tục như đang có bão, thậm chí Sơn còn nhìn thấy có lốc xoáy xuất hiện cuốn lên bao nhiêu là người vật. Ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bầu trời mây đen dày đặc, cuồn cuộn như một dòng l·ũ l·ớn, len lỏi trong tầng mây là hàng loạt tia chớp, thi thoảng chớp còn đánh xuống tận mặt đất. Cảnh tượng lúc đó giống như tận thế vậy, Sơn cũng chỉ có thể theo dòng người bỏ chạy về các hướng khác nhau tránh đi khu vực nguy hiểm. Nhưng ngay khi đoàn người vừa chạy về một bên đường thì chợt mặt đất nứt ra, một lòng vực sâu hoắm xuất hiện, đoàn người liền quá nửa bị rơi xuống. Sơn cũng bị rơi xuống đó, nhưng may sao cậu lại bám được vào một đoạn đường ống ngầm bị đứt gãy. Đang nghĩ cách trèo lại lên trên thì cơ thể Sơn bị một thứ gì đó kéo lại, cậu quay đầu sang thì thấy một cái lỗ đen ngòm ở gần đang toả ra hấp lực, lực hút càng ngày càng mãnh liệt hơn. Sơn hoảng hốt giữ chặt đoạn ống, cậu cảm giác nếu như bị hút vào chắc chắn là cửu tử nhất sinh. Bỗng phựt một tiếng, đoạn ống không chịu nổi sức nặng của Sơn cùng lực hút tăng dần nên bị đứt gãy. Xong, lần này đi đời thật rồi, đây là suy nghĩ cuối cùng của Sơn trước khi mọi thứ trước mắt cậu tối lại, cậu mất đi ý thức. Ngay sau đó lỗ đen dần khép lại, cuối cùng biến mất như chưa từng xuất hiện, xung quanh chỉ còn lại những tiếng kêu thảm thiết cùng những tiếng c·háy n·ổ liên miên.

Sau khi trải qua khoảng thời gian hoảng loạn ban đầu, Sơn đã bình tĩnh lại, cậu vui mừng vì nhận ra mình còn sống sót, chỉ là cơ thể không còn chút khí lực nào thôi. Nhưng sau khi nghe lời anh Lưu giới thiệu sau, Sơn như bị tát một chậu nước lạnh vào mặt, sắc mặt mới hơi hồng trở lại đã lại xanh mét. Đây cũng quá là đen đi, vừa mới tránh thoát t·hiên t·ai một kiếp, giờ lại xuất hiện xác sống – loại “quái vật” chỉ xuất hiện trong các bộ phim cổ mà cậu được xem khi xưa. Tuy vẫn còn khá nghi hoặc về phản ứng của Sơn, nhưng anh Lưu vẫn đáp lại:



“Anh gọi cậu là cậu em Sơn đi, chuyện cũng không có quá nhiều đâu, chiều tối qua trong lúc quay về chỗ ở tạm thời sau cuộc tìm kiếm thực phẩm, vật dụng cần thiết thì anh nhìn thấy cậu nằm b·ất t·ỉnh ở ngay trước cửa toà nhà. Anh nhận thấy trên người cậu cũng không có dấu hiệu gì của xác sống nên mới lại gần kiểm tra xem, hơi thở tuy hơi yếu nhưng vẫn may là cơ thể không có v·ết t·hương gì lớn, cũng không có vết cắn của xác sống, nên anh mới mang cậu về chỗ trú ẩn, chính là chỗ chúng ta đang ở đây.” – Hơi ngừng chút, anh Lưu lại chỉ tay về một bên trong phòng, nói: “Đúng, lúc ấy anh cũng nhặt được cả ba lô của cậu ngay bên cạnh nữa, anh để ở ngay góc phòng kia.”

Sơn dời ánh mắt về hướng anh Lưu chỉ, đây đúng là ba lô của mình, tuy có rách vài chỗ nhưng cũng coi như là vẫn dùng được. Do lúc chạy loạn có hơi gấp, Sơn cũng không mang theo được nhiều vật dụng, nên cậu cũng không vội kiểm tra ba lô, cậu quay lại nói với anh Lưu bằng giọng cảm kích: ”Cảm ơn anh Lưu trong lúc khó khăn, hoạn nạn vẫn ra tay cứu được thằng em này một mạng, sau này anh có khó khăn gì cứ việc nói ra, em sẽ tận lực giúp đỡ.”

Anh Lưu khoát tay đáp lại: “Cũng không có gì lớn lao đâu, mấy người nhỏ yếu như chúng ta nếu có khả năng thì nên giúp đỡ lẫn nhau, như vậy thì mới sống sót nổi trong cái thế giới tàn khốc này chứ”

Ngừng một chút, anh Lưu lại nổi lên nghi vấn: “Nhưng anh cũng phải nể phục vận may của cậu em đấy, bình thường khu vực này thường xuyên có xác sống đi qua, vậy mà cậu em nằm đấy lại không gặp bất cứ việc gì, lúc anh gặp cậu xung quanh cũng không có bóng dáng một con xác sống nào, nếu như bình thường anh có muốn cũng không có khả năng dừng lại bên ngoài lâu được.”

“Thì ra là như vậy!” – Sơn cũng phải thầm cảm khái, cái thằng bình thường vận xui quấn thân như cậu hôm nay lại lớn mạng như vậy.

“Dù sao thì vẫn phải cảm ơn anh Lưu rồi, mà nhân tiện anh có thể cho em biết nơi chúng ta đang ở là đâu không? Em thấy nơi này khá lạ lùng.” – Sơn thử dò hỏi.



Anh Lưu lại hỏi ngược lại: “Chắc cậu em không phải người vùng này đi, không biết gặp phải t·ai n·ạn hay sự cố gì mà lại bị lưu lạc đến địa phương này, thậm chí là b·ất t·ỉnh nữa chứ?”

Sơn trả lời một cách ứng phó: “Em đi theo đoàn người tránh nạn tới, cả đoàn gặp sự cố lớn, em cũng gặp sự việc bất ngờ nên bị ngất đi, lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Cụ thể em cũng không nhớ rõ lắm, đầu em lúc này vẫn khá hỗn loạn.”

Anh Lưu nghe thấy thì ánh mắt mang theo đồng tình: “Bây giờ khắp nơi đều là xác sống, nhiều người phải rời đi quê hương tránh đi những khu vực nguy hiểm, gặp phải loại tình trạng bị tách đoàn hay cả đoàn bị diệt cũng khá nhiều, là vận số đi, haizzz…”

Anh Lưu sau khi cảm khái xong cũng đi vào vấn đề chính: “Thôi, chuyện cũ qua thì cũng qua rồi, dù khó khăn thì vẫn phải sống tiếp thôi. Đúng, nơi chúng ta đang tạm trú ở đây là quận Nam của thành phố Cửu Long, đây chỉ là nơi anh nghỉ tạm qua đêm khi ra ngoài tìm kiếm tài nguyên hữu ích, chủ yếu anh sẽ sinh hoạt cùng gia đình tại căn cứ Bạch Hổ - một trong những căn cứ lớn của nhân loại chúng ta. Căn cứ chỉ cách nơi đây chưa đến mười cây số, ban đêm một số loại xác sống nguy hơn hoạt động mạnh hơn ban ngày nên anh định sáng mai mới quay về căn cứ.”

Nghe xong lời anh Lưu nói, Sơn thử hỏi: “Không biết anh Lưu đã nghe qua về Việt quốc chưa?”

“Việt quốc? Anh chưa từng nghe nói qua. Liệu có phải đất nước mới thành lập sau tận thế không? Đấy là quê hương cậu à?” – Anh Lưu cau mày suy ngẫm rồi trả lời.

“Đó đúng là quê hương em, giờ em cũng không biết bên đó ra sao rồi.” – Nói rồi Sơn lập tức lâm vào chiều sâu suy nghĩ – “Không có Việt quốc, vậy đúng là mình đã bị lỗ đen dịch chuyển qua một thế giới khác rồi, chỉ là nhìn qua phòng ốc, trang bị thì có vẻ trình độ phát triển của thế giới này chậm hơn khá nhiều so với ở địa cầu, ít cũng phải gần trăm năm đi. Không biết về sau cuộc sống của mình sẽ đi về đâu nữa đây.”

“Anh thấy giờ cậu cũng chỉ có một mình, nếu không thì cùng anh trở về căn cứ đi, trên đường chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau, ở căn cứ hoàn cảnh cũng phải tốt hơn sinh tồn một mình bên ngoài quá nhiều. Không biết ý cậu thế nào?” – Lời nói của anh Lưu kéo Sơn ra khỏi dòng suy nghĩ.

Nghĩ thấy cũng phải, một thân một mình ở tận thế này cũng khó sống, nhất là mình còn là một thằng mới xuyên qua, không có một tí kiến thức gì về thế giới này, tìm một chốn nương thân ổn định có lẽ là lựa chọn đúng đắn nhất. Sơn liền đồng ý: “Em giờ cũng chưa có nơi để đi, vậy thì đành phải nhờ anh Lưu chiếu cố đoạn đường tiếp theo rồi.”

Anh Lưu cao hứng đáp lại: “Vậy thì quá tốt rồi, có cậu đi cùng trên đường về anh cũng yên tâm hơn. Được rôi, giờ cũng đã muộn, anh thấy cơ thể cậu vẫn còn khá hư nhược, cố nghỉ ngơi ngay tại đây đi, sáng mai phải lên đường sớm, trên đường đi anh sẽ giải thích chi tiết hơn về căn cứ cho cậu. À, cả căn nhà này đã được anh kiểm tra kỹ lưỡng, rất an toàn nên cậu không phải lo lắng gì đâu, anh ở ngay phòng bên cạnh thôi nên nếu có gì thì cứ việc gọi anh nhé.”

Nói rồi anh Lưu mở cửa đi sang phòng bên cạnh, để lại cho Sơn không gian riêng nghỉ ngơi. Sơn nằm xuống, từng luồng suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu, miên man không dứt.