Đang nằm suy nghĩ thì Sơn bỗng cảm thấy bụng bắt đầu quằn quại, một cơn đói khát kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Sơn cũng không biết mình đã ngất bao lâu, nhưng chỉ riêng việc cơ thể cậu vẫn đang trong trạng thái suy yếu thế này thì việc bổ sung năng lượng là rất cấp thiết. Sơn hướng về phía góc phòng, ở đó đặt lấy chiếc ba lô cậu mang theo trong lúc chạy nạn. Mở ba lô ra, bên trong chứa đựng cũng không nhiều đồ vật, chủ yếu là ít quần áo cùng một số vật dụng sinh tồn, ngoài ra còn vài gói đồ ăn khô cùng hai chai nước. Thấy đồ vật bên trong không tổn thất chút nào, Sơn cũng phải thầm cảm khái sự chính trực của anh Lưu, cậu cảm thấy quyết định đi cùng anh Lưu là việc làm đúng.
Bóc vội gói bánh ăn lấy ăn để, uống vài ngụm nước vào, Sơn cảm thấy mình như được sống lại vậy, nhưng cậu là người lí trí, cũng chỉ dám ăn một phần, cậu biết trong tận thế thực phẩm ngày càng khan hiếm, nếu không biết phân bố hợp lý thì nguồn thực phẩm không nhiều của cậu sẽ cạn kiệt sớm mất. Sơn cũng không muốn trở thành gánh nặng cho anh Lưu, cậu càng muốn chủ động dựa vào bản thân hơn, dù sao cũng không thể lúc nào cũng gặp được người tốt như anh Lưu trong hoàn cảnh thế này. Ăn xong phần ăn này, Sơn lấy hết đồ trong ba lô ra kiểm kê xem có gì hữu dụng không. Điện thoại của cậu thì đã rơi mất ở khe vực rồi, dù sao cũng không dùng được ở thế giới này, bỏ qua đi. Ngoài ra có một bộ dụng cụ đa năng, nhưng đừng coi thường nó, đây không phải món đồ phổ thông của thời đại này mà là mặt hàng tân tiến, sản phẩm của khoa học tiến bộ gần cả trăm năm sau, sử dụng ở đây hiệu quả chắc chắn rất tốt. Còn có bộ máy lọc nước cầm tay cùng một khẩu súng phòng phân, không biết hiệu quả thế nào. Sau khi kiểm kê xong, Sơn định xếp lại đồ vào thì nhận ra trong góc còn có một vật nhỏ, cậu hiếu kỳ lấy ra xem. Đây là một miếng ngọc nhỏ khắc lấy chữ, trên có xuyên một sợi dây mảnh dùng để làm dây đeo. Sơn nhớ ra được đây là bùa hộ mệnh mà tổ tiên để lại, truyền xuống mỗi đời con cháu. Lúc còn nhỏ Sơn được bố đưa cho, ông còn dặn đi dặn lại là lúc nào cũng phải mang theo bùa hộ mệnh bên người, nó sẽ bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm. Nghĩ đến những lời bố nói khi xưa, lòng Sơn lại dâng lên một cỗ tiếc thương, buồn khổ, từng sự việc thương tâm trong quá khứ lại hiện ra trong đầu Sơn. Lúc mười tuổi bố mẹ đồng thời ra đi do gặp sự cố nhà máy, Sơn được cô ruột nhận nuôi, cứ ngỡ cuộc sống êm đềm cùng người cô luôn quan tâm, chăm sóc cho mình như mẹ đẻ sẽ hàn gắn lại v·ết t·hương lòng trong cậu, nhưng không, năm 15 tuổi, cô cậu cũng ra đi do mắc bệnh hiểm nghèo, bỏ lại Sơn một mình trên đời, không thân không thích. Sơn từng có ý định ra đi quách cho rồi, nhưng may sao cậu vẫn còn một thằng bạn chí cốt an ủi, giúp đỡ cậu, tạo niềm tin cho cậu vượt qua nỗi buồn, cố gắng sống tiếp. Nhưng số phận lại đưa đẩy Sơn tiến vào thế giới khắc nghiệt này, không biết mình có thể sinh tồn được bao lâu, lại còn cả lo nghĩ cho thằng bạn thân ở Địa Cầu, Địa Cầu giờ cũng đang gặp tai ương, không biết nó có làm sao không. Nhớ lại nhiều chuyện buồn trong quá khứ, lại nghĩ về tương lai tăm tối nơi xứ lạ, Sơn không tự chủ được rơi nước mắt. Từng giọt nước mắt chảy dài trên má, chảy xuống cằm, rồi bất giác nhỏ xuống chiếc bùa trên tay Sơn.
Qua một chút thời gian, chiếc bùa bắt đầu phát sáng lên, rồi rung động kịch liệt trên tay Sơn. Sơn bị sự việc này làm cho giật mình thả miếng bùa xuống đất, nhanh chóng lùi về phía sau, trong mắt tràn đầy hãi nhiên. Nhưng chỉ vài giây sau miếng bùa lại yên tĩnh trở lại, không còn bất cứ dấu hiệu kỳ lạ gì nữa. Sơn lau đi hai bên nước mắt, cảnh giác nhìn về phía miếng bùa. Nhưng quan sát một hồi mà vẫn không thấy gì nữa, Sơn ngạc nhiên: ”Chả lẽ là hoa mắt rồi, do quá mệt mỏi hay sao?” Nghĩ đến đây, Sơn lại muốn nhặt miếng bùa lên quan sát.
“Làm sao lại khóc rồi? Làm đàn ông phải mạnh mẽ lên chứ!” - Một giọng nói không biết từ đâu phát ra, làm Sơn giật bắn cả mình.
“Là ai vừa nói đấy, đi ra đi!” – Tuy bị giật mình, Sơn cũng chỉ dám nhỏ giọng hô lên, sợ kinh động đến xác sống bên ngoài.