“Ông anh làm gì cũng đừng xúc phạm tổ tiên nhau vậy chứ, lại còn tự nhận mình là lão tổ, nhìn anh cũng chỉ hơn tôi mấy tuổi, sao lại phát ngôn ra những lời như vậy được cơ chứ!” – Sơn bực dọc đáp lại.
“A, vẫn không tin lời ta nói à?” – Người đàn ông tên Hoàng Thạch này hơi lắc đầu, rồi nói tiếp – “Dạy trẻ nhỏ vẫn là phải dùng chút hành động thì mới biết sợ người lớn được.”
Nói rồi, người này nhấc tay lên vỗ nhẹ vào không trung, một lực lượng không biết tên bỗng dưng nổi lên, Sơn đang nghi ngờ không biết ông anh này đang làm cái gì thì chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng giòn giã, tiếp lấy một tiếng hét thảm từ miệng Sơn vang lên. Sơn đau điếng sờ lấy cái mông của mình, cảm tưởng như trên mông vẫn còn đang phát nhiệt. Sơn theo bản năng quay ra sau lưng lớn tiếng mắng:
“Đậu xanh, ai mà chơi kỳ vậy? Muốn đánh muốn đấm ra trước mặt tôi đây này.”
Tất nhiên lời này chỉ có thể mắng không khí, điều này làm Sơn hơi hạ hoả lại, sau đó kinh nghi bất định nhìn lại người đàn ông khi nãy. Người đàn ông lại mỉm cười, nụ cười này nhìn như hoà ái nhưng Sơn lại bắt đầu cảm thấy nổi da gà, đây chắc chắn là mang ý đồ xấu rồi. Cũng không chờ Sơn kịp làm ra phản ứng khác, người đàn ông lại lên tiếng:
“Vẫn còn sức mắng người, vậy phải làm thêm vài phát nữa mới ngoan ngoãn lại được.”
Nói rồi người này lại vung tay lên vỗ liên tục vào không khí, từng tiếng “bốp” giòn giã lại vang lên, Sơn đau đớn muốn làm ra phản kháng, nhưng lại phát hiện cơ thể mình như bị định trụ giữa không trung, không nhúc nhích nổi. Thế là mông Sơn trở thành một cái trống, người ta thích vỗ mạnh nhẹ thế nào cũng không làm gì được.
Ăn đến mười mấy vỗ liền, Sơn cũng không chịu nổi nữa, đành phải mếu máo kêu lên: “Ôi, ôi, lão tổ tông, ông trẻ ơi, tôi biết sai rồi, đừng vỗ nữa. Ối, ối…”
Cảm thấy vỗ cũng đã tay rồi, lão Thạch mới thu tay lại, đắc ý nói “Đã biết sự lợi hại của ta rồi chứ, lần sau gặp người lớn nói chuyện thì phải ngoan ngoãn nghe cho hết đã, đừng có phản bác lời ta vội, đã biết chưa?”
Sơn vừa xoa lấy hai bờ mông, vừa trợn trắng mắt nghĩ: “Đây là dùng b·ạo l·ực ép người đi, nếu không phải đang trong thế giới loạn lạc này thì tôi phải gọi cảnh sát bắt ông mới được.”
Thấy Sơn chưa đáp lại lời mình, lão Thạch hơi nhíu mày, tiếp lấy lại giơ tay lên làm bộ muốn vỗ tiếp. Sơn thấy vậy mới kinh hãi đáp lại: “Vâng, thưa anh, em đã biết lỗi.”
“A, anh nào?” – Lão Thạch muốn động thủ tiếp rồi.
“Không không, là lỗi của cháu, lão tổ tông đừng động thủ.” – Sơn hốt hoảng sửa lại lời nói.
“Ừm, như thế còn được.” – Lão Thạch hạ tay xuống, tiếp đó lại nở một nụ cười hiền lành.
Sơn trong lòng đang chửi mẹ, nhưng ngoài mặt thì một bộ làm lành, cẩn thận hỏi:
“Sự việc xảy ra bất ngờ quá, cháu lòng còn rối rắm, sợ hãi nên nói lời không đúng, lão tổ tông có thể giải thích kỹ càng sự việc mới xảy ra vừa rồi để gỡ rối mọi thắc mắc trong lòng cháu được không?”
Lão Thạch cũng bỏ đi tâm tư trêu đùa, làm bộ mặt nghiêm túc, hắng giọng lên tiếng:
“Thôi được rồi, ta cũng không đùa cợt nữa, bây giờ ta sẽ giới thiệu một chút về bản thân ta, về cuộc gặp gỡ giữa ta và tổ tiên nhà cậu cùng lí do tại sao cậu lại có thể gặp được ta ở đây.”
Sơn tuy trong lòng vẫn còn bực bội, nhưng gặp lão Thạch thực sự nghiêm túc giải thích thì cũng tập trung lại nghiêm túc lắng nghe, không biết là lời nói sẽ đúng mấy phần, nhưng gặp tình huống quỷ dị như vừa rồi, cậu cũng không còn cách nào khác là phải nghe thôi, biết đâu lại nghe ra thông tin hữu ích.
“Nếu muốn kể đầy đủ về xuất thân của ta thì thực sự là quá dài dòng, thời gian hiện tại cũng không cho phép, nên ta sẽ nói sơ qua một chút thôi. Lão Thạch ta tất nhiên cũng xuất thân là người Địa Cầu mà không phải là người của thế giới này, chính xác mà nói ta cũng là người thuộc Việt quốc như cậu, nhưng thời đại mà ta sinh ra lại khá cổ xưa, chí ít có hơn 200.000 năm trước đi. Mà bỏ qua vấn đề thời gian này đi, có một từ ngữ ta thấy khá là phù hợp để xưng về bản thân ta, và cả cậu sau này.” – Lão Thạch cố ý liếc mắt về phía Sơn – “Gọi là người tu luyện. Chính vì tu luyện mà tuổi thọ ta bắt đầu tăng trưởng lên, không còn bị giới hạn ở mốc chỉ hơn 100 năm như người bình thường nữa, cũng là do tu luyện dung mạo ta vẫn luôn duy trì ở độ tuổi trẻ trung thế này. Ở cảnh giới bây giờ của ta tuổi thọ tính toán đâu vào đấy cũng có khoảng 10.000 năm đi, tất nhiên không dài đến 200.000 năm, vậy vì sao ta vẫn còn sống sót? Bây giờ ta cũng không tiện giải thích, để khi nào cậu có thể gặp được bản thể của ta thì lúc đó sẽ được giải đáp.”
Ngừng một chút, lão Thạch lại nói tiếp: “Đi luôn vào vấn đề thứ hai đi, ta gặp được tổ tiên nhà cậu vào khoảng những năm cuối thế kỷ 14, đó là lúc đi ngao du thiên hạ tìm kiếm cơ hội đột phá. Lúc ấy ta đang bay ngang qua một khu rừng thì nghe thấy tiếng kêu cứu, ta quét qua thì thấy chỉ là một người thanh niên bị gãy chân ngồi ở cạnh một gốc cây lớn, lúc đầu ta cũng chỉ định truyền âm qua một chút để người khác đến cứu, nhưng đột nhiên một chút linh cảm loé qua tâm trí ta. Cuối cùng ta vẫn quyết định tự mình đi qua chữa trị cùng đưa cậu ta về nhà, sau đó ta còn đưa cho cậu ta miếng ngọc lưu trữ này và cảnh cáo cậu ta không được tiết lộ bản lĩnh của ta ra ngoài. Tất nhiên chỉ cần nhìn vào miếng ngọc này cùng khuôn mặt gần như giống hệt cậu thanh niên kia, là ta đã nhận ra cậu là hậu duệ của cậu thanh niên năm đó rồi.”
“Vấn đề thứ ba là về miếng ngọc này, ta cảm giác được rằng ta và dòng họ của cậu cực kỳ có duyên, ta còn tính ra được tương lai sẽ xảy ra một số việc hi hữu với dòng họ nhà cậu, vì vậy ta giao lại miếng ngọc này là để làm tín vật cũng như là phòng ngừa bất trắc, không ngờ bây giờ lại ứng nghiệm rồi.”
Nói rồi lão Thạch xoè bàn tay ra, miếng ngọc như bị điều khiển từ từ rời khỏi mặt đất rồi bay nhẹ nhàng vào lòng bàn tay lão. Sơn nhìn thấy vậy cũng không ngạc nhiên, có thể chỉ là một trò ảo thuật hoặc công nghệ cao gì đi. Nhưng nghĩ lại về màn vả mông không chạm tay vừa rồi Sơn lại lên nghi hoặc, chả lẽ lại thật là phép thuật.
“Miếng ngọc này ta gọi là ngọc lưu trữ, công năng chính của nó giống như ý nghĩa cái tên vậy ta có dùng để lưu trữ một phải đồ vật bên trong, có thể lấy ra sử dụng lúc cần thiết.”
Nói rồi chỉ thấy lão Thạch nhìn về miếng ngọc, một viên tròn lớn chừng viên bi ve chợt hiện ra tại lòng bàn tay lão. Sơn còn chưa kịp hình dung ra đấy là gì thì lão Thạch búng nhé viên tròn, viên này cứ thế bay thẳng vào miệng Sơn, trôi tuột xuống họng, làm cậu sặc sụa ho mấy phát. Sơn nén giận trách móc lại:
“Lão tổ tông ơi, ngài cho cháu ăn thứ quỷ gì vậy?” – Chợt nghĩ đến gì, Sơn trợn mắt lên – “Chả lẽ là độc dược.”
“Tầm bậy, ta là ai mà lại phải đi làm trò mèo như vậy với trẻ con cơ chứ” – Lão Thạch lườm Sơn một mắt – “Đây là thuốc viên ta luyện chế ra từ trước, thuộc về tàn thứ phẩm, cũng chỉ có tác dụng với người bình thường, nhưng với tình trạng của cậu hiện nay là thừa đủ. Có cảm thấy cơ thể xuất hiện gì khác lạ không?”
Sơn bán tín bán nghi, cậu thử đứng dậy vặn vẹo cơ thể một lần, không thấy có gì khác lạ, không đúng, lúc nãy cơ thể cậu còn mệt mỏi rã rời, bụng dạ trống rỗng, nhưng bây giờ cơ thể lại như được tẩm bổ, chẳng những không còn cảm giác đói, mà mọi mệt mỏi cũng tan biến theo. Cái này thật quá thần kỳ đi!
“Không cần quá kinh ngạc đâu, đây chỉ là tàn phẩm mà thôi, đối với người thường có tác dụng khu trừ mệt mỏi, hồi phục thể lực, cũng có thể làm lương thực cứu đói trong vòng một ngày. Ngoài ra trong không gian lưu trữ miếng ngọc này còn một loại vài thuốc viên tác dụng siêu việt hơn nữa cơ, tiếc là cậu chưa dùng được. Còn một số đồ vật khác ta sẽ giảng giải sau.”
“Ngoài những vật là thực thể hữu hình ra, ta còn lưu lại một đạo ý thức nhỏ dùng để hỗ trợ, chỉ dẫn cho người có duyên, chính là ta đang ở trước mặt cậu đây. Vì thế ta không phải là chính chủ, chính chủ vẫn đang ở thế giới gốc của chúng ta.”
Sơn ngẩn mặt ra, quả thực nghe đến đây cậu cũng chẳng biết phải hiểu như thế nào, cái gì mà chính chủ với không chính chủ? Nhận thấy Sơn còn chưa hiểu mình vừa nói gì, lão Thạch lên tiếng: “Không tiếp thu được hả? Vậy thử lại gần chạm vào ta xem.”
Sơn nghi hoặc chần chờ một chút, nhưng lòng hiếu kỳ lại cứ thôi thúc cậu không ngừng, cuối cùng cậu giơ tay ra chạm vào cánh tay đối phương. Nhưng kỳ lạ thay tay Sơn lại xuyên qua cơ thể lão Thạch. Sơn kinh hãi kêu lên:
“Á, thật đúng là gặp ma rồi!”
“Ma cái đầu nhà anh.” – Lão Thạch gõ nhẹ một phát lên đầu Sơn làm cậu đau điếng, tiếp đó giải thích – “Đây chỉ là một đạo ý thức ta lưu lại trong miếng ngọc, không có thực thể, cho nên cậu không thể chạm được vào ta nhưng ta vẫn tác động vào cậu được đấy.”
“Cháu tin thật rồi, lão tổ tông cũng đừng có manh động như vậy nữa được không.” – Lần này thì Sơn không muốn cũng phải tin đến chín phần rồi, nhiều sự việc thần kỳ như thế xảy ra cơ mà, bản thân bây giờ lại nhỏ yếu, còn có thể làm gì được nữa. Nhưng càng như vậy thì đầu Sơn lại càng hiện lên hàng loạt nghi vấn. Cuối cùng Sơn mạnh dạn chọn một câu mà cậu thấy thích hợp nhất để hỏi lúc này: “Vậy mục đích lão tổ tông lưu lại trong miếng ngọc này là gì vậy?”
“À đúng, nên đi vào chủ đề chính rồi, nếu không có gì thay đổi, ta xuất hiện chỉ là để khai khiếu kiến thức, bảo hộ cho cậu trong một số trường hợp nhất định. Nhưng bây giờ mục đích này phải thay đổi rồi, ta ở đây là để dạy cậu tu luyện.”