Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 101: Bắt con tin



Chương 100: Bắt con tin

“Lại thật sự là một con bọ.” – Sơn khó hiểu – “Mấy người kia là muốn làm gì mình đây?”

Dùng chân nguyên phong toả con bọ kia lại rồi, Sơn lúc này mới quan sát nó thật kỹ một lần. Con bọ này nhỏ xíu, chắc chỉ nhỉnh hơn con kiến một chút, toàn thân đen thùi lụi, lại có đến tám cái chân dài không hợp lẽ thường, đặc biệt là nó còn có một cái vòi nhọn hoắt đằng trước, không biết là chuyên dùng để hút máu hay là còn để làm gì khác. Người làng này thật không thân thiện như vẻ bề ngoài, nửa đêm còn tính động tay đến Sơn, chỉ là không biết là động kiểu gì. Dùng chân nguyên tràn vào thể nội con bọ trong bàn tay, Sơn muốn kiểm tra xem là liệu con bọ này có thể làm được những gì. Nhưng chân nguyên chỉ vừa mới đi vào cơ thể con bọ thì lập tức nó liền rung lắc dữ dội, sau đấy nổ tung ngay trong tay Sơn.

“Sao lại mỏng manh thế!” – Sơn than vãn – “Nhưng ít nhất cũng biết đại khái nó làm được gì rồi.”

Tuy chỉ mới lướt qua một chút nhưng cũng đủ để Sơn nhận ra một chút đặc điểm của con bọ này, nó dường như thuộc loại ký sinh trong cơ thể vật chủ. Chỉ là không biết nó ký sinh sẽ đem lại hậu quả gì cho cơ thể vật chủ mà thôi.

“Thật muốn phi ra ngoài hỏi thăm một lần mấy người kia quá, tiếc là chưa có nhận thức đầy đủ thực lực tổng thể của ngôi làng này, không thể cứ thế xông ra được.” – Sơn hơi bực dọc suy nghĩ.

Thực lực Sơn bây giờ cũng không thấp, nhưng dù sao làng này cậu cũng mới đến hôm nay, người ta cũng ít thể hiện ra nhân lực cùng năng lực, nên cũng không có phán đoán rõ ràng về thực lực của cả làng. Nếu bình thường thì cũng thôi, nếu có vài cá nhân có năng lực mạnh mẽ hoặc nhiều người có sự phối hợp tốt thì thật sự là Sơn cũng có thể gặp rắc rối, thậm chí là b·ị đ·ánh bắt hoặc đánh cho trọng thương. Vậy thì phải nghĩ ra một biện pháp ứng đối hợp lý mới được. Nhìn một lượt xung quanh căn phòng, một ý tưởng lập tức loé lên trong đầu Sơn.

Năm phút trước, ngay phía bên ngoài căn nhà nơi Sơn đang ở, có ba người đang lúi húi ở bên ngoài. Ba người này đang nói chuyện với nhau rất khẽ, nếu không ở ngay gần thì khó mà nghe ra được, hơn nữa họ đang nói với nhau bằng một thứ ngôn ngữ nào đấy, nếu không phải người bản địa chắc chắn là không thể hiểu được.

“Lấy con bọ ra đây đi, để tao kiểm tra xem có dùng được không?” – Một người thúc giục.



“Mày cứ yên tâm đi, già làng đã giao cho tao bảo quản thì chắc chắn là không gặp vấn đề gì.” – Một người khác khẳng định, nhưng vẫn thò tay vào khe áo lấy ra một cái bình nhỏ - “Đây này, bọn mày xem đi.”

“Được rồi, không có vấn đề gì, chuẩn bị hành động thôi.” – Người còn lại lên tiếng.

“Từ từ đã, mày đã kiểm tra xem thằng đấy còn thức hay không chưa?”

“Tao ngó lúc nãy rồi, phòng tắt hết đèn, không có động tĩnh gì nữa, chỉ còn tiếng thở đều đều, chắc chắn là ngủ say rồi.”

“Vậy thì tốt, bắt đầu luôn đi, đừng dây dưa làm gì.”

“Đây, cái lỗ ngay đây này, mày điều khiển cho con bọ vào trong đi.”

Sau khi mấy người bàn bạc một chút, rồi điểu khiển cho con bọ theo cái lỗ có sẵn trên tường nhà mà đi vào. Bây giờ mấy người chỉ cần ở ngoài ngồi chờ kết quả là được rồi. Vốn nên giống như một vài lần trước, đáng nhẽ chẳng mất bao lâu thì con bọ bọn họ thả ra phải hoàn thành nhiệm vụ như kế hoạch rồi, nhưng đã trôi qua gần một phút, vẫn không có dấu hiệu gì xảy ra. Chờ thêm một phút nữa, bọn họ vẫn thấy căn phòng yên tĩnh như không.

“Sao lại thế này, gần hai phút trôi qua rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu thành công, chẳng lẽ là thất bại rồi?” – Một người lo lắng.



“Sao lại vậy được? Tao cũng không thấy thằng kia giống như tỉnh lại rồi, sao có thể coi là thất bại được chứ.” – Một người khác nghi ngờ.

“Hay là chờ…”

Người còn lại còn chưa kịp phát biểu ý kiến của mình thì trong tay anh ta, trong cái lọ vốn từng chứa con bọ đột nhiên rung nhẹ một chút, một tiếng tách vang lên. Ba người nhìn vào cái lọ rồi lại nhìn nhau.

“Hỏng rồi, đây là dấu hiệu cái kén bên trong lọ bị nổ, vậy tức là con bọ c·hết rồi.” – Người cầm lọ hoảng hốt.

“Vậy còn chần chừ cái gì nữa, mau quay về báo cho già làng, nhiệm vụ thất bại rồi, người kia chắc chắn là tỉnh rồi.”

Nhiệm vụ thất bại, con bọ mà họ được giao cũng đ·ã c·hết, bọn họ không còn cách nào khác ngoài quay về báo cáo lại, để cho già làng đưa ra giải pháp khác, còn vấn đề nữa là họ sợ không rời đi ngay rất có thể người bên trong sẽ phát hiện ra họ, lúc ấy sẽ gặp nguy hiểm, dù sao bọn họ cũng không chuyên chiến đấu, nếu đối đầu trực diện dễ chịu thiệt thòi. Nhưng còn chưa chạy được hai bước thì một giọng nói từ phía trước cất lên đã làm cho bọn họ giật thót rồi.

“Sao lại đi vội thế, không vào nhà ngồi uống chén nước cho trong giọng cái nhỉ?”

Giọng nói này tất nhiên là của Sơn rồi, sau khi con bọ c·hết cậu cũng đã phát hiện ra đám người này rồi. Tất nhiên đã bị cậu bắt gặp thì đâu thể dễ dàng cho đi được, dù sao con tin đã tự đưa đến cửa, nếu không bắt lại thì cũng quá ngốc. Thế là mặc kệ cho ba người còn muốn nói cái gì, Sơn liền tặng cho mỗi người vài đòn yêu thương, rồi đem trói ba người lại vứt vào trong nhà. Bây giờ cứ tra hỏi đã, trong lúc chờ những người khác trong làng phát hiện ra. Dù sao ba người này biến mất đủ lâu thì dân làng cũng sẽ nhận ra thôi, Sơn cũng không cần phải tốn công đi náo chuyện làm cái gì.



“Được rồi, nghe tôi hỏi đây, các anh, hay đúng hơn là làng các anh sao lại muốn hãm hại tôi như vậy. Tôi dù gì cũng mới đến đây hôm nay, cũng không có ý muốn hại đến làng các anh, sao lại đối xử với tôi như thế chứ?” – Sơn nghiêm giọng hỏi – “Chẳng lẽ thật như gã A Khang kia nói, các người rất ghét người từ thành phố bên ngoài chúng tôi à?”

Sơn hỏi xong rồi mà ba người kia vẫn không hé miệng, vẫn im thin thít mà quay mặt vào tường. Sơn bực mình vỗ vào mặt một người, anh ta liền đỏ mặt chửi đổng lên. Anh ta lại không nói ngôn ngữ bình thường, mà là dùng một thứ ngôn ngữ mà Sơn chưa từng biết qua, mặc dù không hiểu, nhưng đại khái Sơn vẫn có thể đoán ra được là anh ta đang mắng chửi mình. Đây là dùng ngôn ngữ khác chửi người, nhưng người lại không biết gì đây, nhưng anh ta chửi nhầm đối tượng rồi. Sơn sau khi tu luyện đến mức độ nhất định, không khoa trương đến mức có thể thông hiểu mọi loại ngôn ngữ, nhưng quả thật là chỉ cần là ngôn ngữ của con người, cậu vẫn rất nhanh có thể đoán ra đại ý được. Thế là Sơn không ngại mà vỗ thêm một phát nữa vào mặt anh ta, đồng thời mắng to:

“Đã rơi vào tay tôi mà vẫn mạnh miệng như vậy, anh đây là vẫn muốn ăn đòn nữa à?”

Sơn lại nhấc tay lên, lại là một trận tát, anh ta lập tức ngậm miệng lại, hai người khác cũng không dám nói gì.

“Sợ b·ị đ·ánh thì mau trả lời mấy câu tôi hỏi khi nãy đi.” – Sơn hạ giọng.

“Mơ đi, chúng tao nhất quyết không phản bội làng đâu, mày muốn làm gì thì làm, có đánh có g·iết cũng đừng hòng moi được gì từ miệng chúng tao.” – Một người kiên định nói.

“Rất trung thành, tôi cũng phải nể phục các anh đấy.” – Sơn miệng thì khen, nhưng sắc mặt lại không hề dễ nhìn – “Nhưng tôi thì không vui đâu, mà đã không vui thì các anh cũng không dễ chịu gì đâu.”

“Cứ thử đi!” – Một người nhắm mắt lại nói – “Đồ chó.”

Thấy lời mình không doạ được mấy người này, Sơn đang định giở chút thủ đoạn lên người họ thì tiếng động bên ngoài làm cho cậu phải dừng tay lại, cảnh giác nhìn về phía ngoài.

“Cậu trai, có thể nói chuyện được chứ?” – Giọng chú Ngưu bên ngoài vọng vào trong tai Sơn.