Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 100: Con bọ



Chương 99: Con bọ

“Địa hình khu vực xung quanh và những lưu ý về động thực vật nguy hiểm thì ta có thể cho cậu biết, còn về những thứ kia thực sự là ta cũng không quá rõ, có lẽ phải hỏi thử những người khác trong làng mới được. Nhưng kể cả có, ta cũng không rõ họ có muốn trao đổi không, dù sao làng ta có cuộc sống khép kín, tuy nghèo nhưng vẫn đầy đủ, ít khi cần thứ gì khác lắm.” – Chú Ngưu phân tích.

“Vậy thì làm phiền chú thông báo lại cho dân làng một chút, tôi cũng sẽ chuẩn bị một số thứ mà tôi muốn đổi, có lẽ là họ sẽ có hứng thú.” – Sơn chỉ vào ba lô của mình thể hiện mình có đồ muốn đổi, nhưng như nhớ đến thứ gì, lại nói thêm một câu – “À, không biết các chú có biết loại đá này không?”

Nói rồi Sơn liền tiện tay rút từ trong túi quần mình một viên tinh hạch cấp thấp nhất ra trước mặt cho chú Ngưu xem. Đây cũng là để thăm dò một chút xem làng này có biết đến tinh hạch và công dụng của chúng đối với năng lực giả không, nếu biết rõ thì làng này rất không đơn giản.

“A, đây là một loại đá lấy ra từ trong xác xác sống hoặc dị thú đây mà, nhưng ta cũng không biết nó để làm gì.” – Chú Ngưu ngạc nhiên – “Nếu cậu định dùng vật này để trao đổi thì ta không nghĩ dân làng sẽ thích đâu.”

Tuy che giấu rất tốt nhưng Sơn vẫn kịp nhân ra lúc nhìn thấy tinh hạch chú Ngưu ánh mắt có chút khác thường, không biết là ý gì, nhưng Sơn cũng sẽ không vạch trần ra mà là một mặt kiên nhẫn giải thích:

“Loại đá này bên ngoài gọi là tinh hạch, chú có thể hiểu nó là một loại đá năng lượng. Nó đối với người bình thường thì không có tác dụng gì, nhưng đối với người sở hữu năng lực thì lại là đồ tốt. Người năng lực có thể hấp thu năng lượng từ trong tinh hạch làm thực lực bản thân tăng lên. Vì vậy nếu tôi có thể hướng dẫn mọi người cách hấp thu năng lượng đồng thời đổi tinh hạch cho các chú. Chú thấy vậy có được không?”

“Loại đá này còn có công dụng như vậy à? Vậy thì chuyện này không nhỏ đâu, cậu chắc là phải chờ tôi bàn bạc kỹ lại với già làng đã, chậm nhất là sáng mai sẽ cho cậu câu trả lời.” – Chú Ngưu trầm ngâm, rồi mới nói – “Ở đây có một tấm bản đồ mà làng bọn ta hay sử dụng, có đánh dấu những chỗ nguy hiểm ở quanh đây, cậu cứ cầm lấy mà xem trước đi nhé.”

“Vậy thì cảm ơn chú rồi, tôi sẽ chờ đợi tin tức tốt từ chú.” – Sơn vui vẻ nhận lấy bản đồ, không quên cảm ơn chú Ngưu.

Hai người nói thêm mấy câu rồi chú Ngưu cũng nhanh chóng rời đi, Sơn thì quay về trong nhà khép kín cửa lại, trong đầu đang hiện lên một số tính toán. Nhìn một lần tấm bản đồ mới nhận được, quả thật có vẽ đơn giản địa hình bán kính khoảng mười cây số xung quanh làng, ngoài ra còn có một số chỗ đánh dấu kí hiệu khá lạ mắt, nhưng ý đại biểu hẳn là “nguy hiểm, tránh xa”. Xem ra tấm bản đồ này không giả, có thể dùng được. Còn về vụ đổi đồ kia, thực ra Sơn cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là dò hỏi một chút. Chú Ngưu này còn nói là bàn bạc trước, có lẽ đến sáng mai mới báo lại, không biết là có ý định gì khác không. Nhưng bây giờ Sơn cũng chỉ có thể chờ đợi, xem qua đêm nay tình huống thế nào đã rồi mới có thể đưa ra hành động tiếp theo được. Bây giờ Sơn quyết định cứ làm một vài biện pháp bảo vệ bản thân trong căn nhà này, đề phòng một chút, thời gian còn lại sẽ dùng để tu luyện.

Lúc này, bên phía chú Ngưu cũng đã tụ họp lại một nhóm người ngồi trong một căn phòng lớn, nhìn bố trí thì giống như một căn phòng họp bàn chung của cán bộ làng ngày xưa. Bên trong phòng, ngoài chú Ngưu ra còn ngồi đấy năm người khác nữa, đều là độ tuổi trung niên trở lên, thậm chí trong đấy còn có một ông lão râu tóc bạc phơ, nhưng từ ánh mắt cùng biểu cảm thì lại rất minh mẫn, uy nghiêm, ắt hẳn là người nắm chức vụ cao trong làng lâu năm. Thấy mọi người cũng đã tập hợp đông đủ, chú Ngưu bắt đầu lên tiếng:

“Lúc nãy tôi đã thử đến thăm dò một chút thằng nhóc kia rồi, nó nói muốn biết địa hình cùng những sinh vật nguy hiểm xung quanh, ắt hẳn là nó cũng không định ở lại đây lâu.” – Chú Ngưu tiếp tục phân tích – “Ngoài ra nó còn muốn biết về những thứ như dược liệu hay kim loại lạ, nói chúng ta nếu có thì có thể đổi cho nó, không biết nó thu thập những thứ này làm gì?”

“Còn gì nữa không anh Ngưu?” – Một người trung niên khác lên tiếng.

“À đúng, nó còn gợi ý muốn dùng cách hấp thu năng lượng từ tinh hạch để đổi đồ, xem ra nó biết cũng không ít. Thông qua quan sát lúc nó đối mặt với A Khang đoán chắc năng lực của thằng nhóc này cũng không tầm thường.” – Chú Ngưu nói ra suy nghĩ của mình – “Nhưng tiếp xúc với nó mấy lần, tôi cũng không thấy nó có ý đồ gì xấu đến làng, chúng ta có cần thiết phải thực hiện lại việc kia không?”

“Anh Ngưu, anh quá tốt tính rồi, anh cũng không nhớ lũ người kia à, chỉ vì tốt một lần với họ mà hại nhiều người dân trong làng g·ặp n·ạn, bây giờ cũng không thể vì thấy biểu hiện của một người là tốt mà mất cảnh giác được.” – Một người khác không vui nói – “Tôi đề nghị chúng ta vẫn thực hiện theo kế hoạch cũ, dù sao chúng ta cũng không phải là g·iết người, làm biện pháp đề phòng vẫn là hơn, mọi người thấy hợp lý chứ?”

Chú Ngưu nghe thấy vậy thì cũng hơi khó chịu, nhưng cũng không lên tiếng phản bác, dù sao sự việc lúc trước cũng đã xảy ra, ông cũng không thể phủ nhận được. Sau khi bàn bạc với nhau một lần thì cuối cùng ông lão già nhất cuối cùng cũng hắng giọng tổng kết:

“Được rồi, chúng ta cứ theo kế hoạch cũ mà làm, thà nhận nhầm còn hơn bỏ sót, tránh mang tai hoạ lại cho làng. Ngoài ra, thằng nhóc này cũng không tầm thường, có thể sẽ có đề phòng, mọi người nên làm cho kín kẽ chỉn chu một chút, coi chừng hỏng việc, rõ chưa?”

Thấy mọi người không phản đối, ông già kia mới gật đầu nói:

“Tất cả giải tán đi, chuẩn bị mọi thứ cho tốt, nửa đêm nay sẽ thực hiện.”

Từ lúc nhờ vả xong chuyện kia với chú Ngưu đến tận bây giờ là gần nửa đêm, ngoài một lần có người đem theo thức ăn, hoa quả của làng đến cho Sơn, cũng không có ai làm phiền cậu cả. Sơn cũng đã kiểm tra qua chỗ đồ ăn này một lần, ngoài một lượng nhỏ dị năng lượng luôn tồn tại ra, cũng không có gì lạ, như vậy thì cậu mới yên tâm ăn vào. Thời gian còn lại Sơn chỉ tập trung vào tu luyện, hoặc là phân tích một lần lúc tu luyện thì công pháp có ảnh hưởng như thế nào với kinh mạch, đan điền, rồi thì tìm kiếm mấu chốt để có thể đột phá cảnh giới là gì. Có thể nói dù là không đột phá được, đã ở viên mãn cảnh giới thì Sơn cũng không thiếu việc để làm, nhưng dù sao cũng đang ở một nơi lạ, cậu cũng không dám hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện, mà vẫn phân ra một phần ý thức, chỉ cần có động tĩnh ảnh hưởng đến trận pháp bố trí xung quanh là cậu có thể ngay lập tức làm ra phản ứng.

Nếu quả thật là Sơn lo nghĩ xa, làng này cũng không có gì đặc biệt, hoặc có thì cũng không làm ảnh hưởng đến cậu thì tốt, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Chỉ một lúc sau, Sơn mở to hai mắt ra, xoay đầu hướng về một phía mà nhìn, đấy chỉ là một bức tường. Nhưng Sơn đã cảm nhận thấy có thứ gì đó đang tác động đến trận pháp bao trùm lên toàn bộ căn nhà. Còn không đợi cho Sơn đoán ra được ai hay thứ gì mà lại đi tác động lên tường thì một thứ gì đấy bay rất nhanh từ chỗ bức tường đó bay thẳng về phía cậu. Thứ đó quá nhỏ bé, tốc độ lại quá nhanh, nếu không phải thị lực đã được tăng cường cùng cảm giác đối với mọi thứ xung quanh mạnh mẽ thì Sơn cũng khó mà nhận ra được có thứ đang lao về phía mình. Không chần chờ Sơn liền bật lên một tầng chân nguyên bao quanh cơ thể nhằm cản trở thứ đấy t·ấn c·ông được mình, mà cũng không làm xao động đến những người ngoài kia. Vật nhỏ kia gặp một tầng chân nguyên bình chướng thì bị đập vào rồi bắn ra ngoài, thấy mục đích không đạt được nó liền định xoay mình bay đi ngay.

“Còn nghĩ muốn chạy?”

Ngay lúc vật kia bị cản lại bởi chân nguyên của mình, Sơn liền động thân nhảy bổ về phía nó rồi dùng tay tóm nhanh lấy. Vật kia chưa phản ứng kịp đã nằm gọn trong lòng bàn tay Sơn rồi, muốn thoát cũng không thoát nổi. Bàn tay Sơn như một cái lồng giam kín tuyệt đối, nó không đục qua nổi. Sơn lúc này mới mở bàn tay ra nhìn xem thứ vừa mới t·ấn c·ông mình là cái gì.

“Một con bọ?”