Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 103: Thăm dò lòng người



Chương 102: Thăm dò lòng người

“Dễ? Vậy cậu định giải quyết như thế nào?” – Chú Ngưu ngạc nhiên hỏi lại, trong đầu lại nghĩ câu này không có đơn giản như vậy.

“Tất nhiên là dễ rồi, nhưng tiền đề là tôi cần xác nhận được lời của chú là chính xác mới được.” – Sơn trả lời.

“Xác nhận? Vậy cậu muốn xác nhận như thế nào?”

“Đơn giản thôi, chú đưa tôi đi xem những kẻ bị kiểm soát kia là được.” – Sơn nói đến đây còn cẩn thận nhắc thêm – “Để cho chắc ăn thì ba người kia vẫn sẽ bị nhốt ở đây làm con tin. Chú hay dân làng chỉ cần không gây hại đến tôi thì họ cũng sẽ không gặp vấn đề gì, nhưng nếu có chủ ý xấu lên người tôi thì tôi không dám bảo đảm đâu.”

“Và chú cũng đừng nghĩ đến chuyện cử người vào đây mang họ đi, không có hiệu quả đâu, thậm chí nếu vào rồi thì không ra nổi đâu.”

“Vậy nếu chứng minh được lời ta kể là đúng thì cậu sẽ đồng ý thả người chứ?” – Chú Ngưu nóng vội hỏi, đây mới là cái ông quan tâm.

“Tất nhiên rồi, như tôi đã nói, tôi cũng không muốn làm hại gì đến làng các người, miễn là các người không động đến tôi.” – Sơn khẳng định.

“Vậy được, nhưng trước tiên ta cần phải quay về báo lại đã, mình ta không thể quyết định được.”

“Chú cứ tuỳ ý.”

“Cậu chờ yên đấy, ta sẽ quay lại ngay.”

Để lại một câu, chú Ngưu liền nhanh chóng rời đi, để lại Sơn vẫn ngồi bình tĩnh trong phòng cùng ba người thanh niên mặt mang đầy lo lắng. Sơn không lo người làng này sẽ không đồng ý, cậu đã bố trí xong, kể cả có bị bao vây vẫn có thể nhẹ nhõm rời đi, chỉ là hơi tiếc vì vẫn chưa thu được thông tin gì hữu ích liên quan đến tài nguyên tu luyện mà thôi. Lại nghĩ, nếu quả thật người làng này tốt như vậy thì việc họ bị “bắt nạt” đến thế cũng là bình thường, người tốt quá thì dễ b·ị b·ắt nạt mà. Đợi thêm một lúc nữa cuối cùng chú Ngưu cũng quay trở lại báo tin, tất nhiên là họ đồng ý với điều kiện của Sơn rồi.

Rời khỏi căn nhà nhốt ba người thanh niên, chú Ngưu đi trước dẫn đường, Sơn cảnh giác đi theo phía sau. Nơi giam nhốt những người kia nghe kể ở tận phía sau làng, gần khu trồng trọt để tiện cho đám người kia lao động. Muốn đến đấy tất nhiên là Sơn phải băng qua khu dân cư của làng rồi. Trên đường đi có kha khá người chăm chú quan sát hai người Sơn đi đường, chủ yếu là để đề phòng cậu làm loạn cùng đề phòng an toàn cho chú Ngưu, tất nhiên là cũng không có ai chủ động cản trở gì. Không mất nhiều thời gian hai người cũng đã tiến đến nơi được cho là giam nhốt đám “tù binh” kia rồi.



“Đến rồi, đây chính là nơi chuyên để giam giữ tù nhân của làng.” – Chu Ngưu, dừng lại, chỉ vào cửa sổ có song sắt – “Cậu có thể từ ngoài này nhìn được vào bên trong.”

Theo hướng chú Ngưu chỉ, Sơn thật có thể nhìn được toàn cảnh bên trong phòng giam. Bên trong có đâu đấy khoảng ba mươi gã đàn ông, một số thì đã tỉnh ngủ do động tĩnh bên ngoài cũng không nhỏ. Qua ánh sáng le lói từ đèn dầu, có thể thấy được từng trương khuôn mặt của những người này, nhìn mặt mấy người này không có ai giống như người tốt hết, nhìn qua đều cho người ta cảm giác không hung ác thì là đểu cáng.

“Chú để tôi nói chuyện riêng với bọn họ một lúc được chứ?” – Sơn quay lại hỏi.

“Cái này… tuỳ cậu vậy, miễn đừng tuỳ tiện thả bọn họ ra là được.” – Chú Ngưu bất đắc dĩ gật đầu.

Sơn tiến lại gần phòng giam, lúc này mấy người trong phòng cũng đã nhận ra có người đến gần, từng người ánh mắt mang theo ác ý nhìn ra ngoài. Sơn làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt này, chỉ lại gần rồi lên tiếng:

“Này, mấy anh có muốn trốn ra ngoài không? Tôi có thể cứu các anh ra.”

“Nói thật không đấy? Không phải đến lừa bọn tao đấy chứ?” – Một người nghi ngờ.

“Các anh không thấy động tĩnh lúc nãy à, là tôi gây ra đấy. Hơn nữa anh thấy tôi có giống như người của làng này không?” – Sơn phản bác.

“Cậu em không bị kiểm soát đấy chứ, sao lại có thể tự do đi lại bên ngoài như vậy được?” – Một người khác hỏi, giọng nói đỡ gay gắt hơn gã vừa rồi.

“Quả thực là đám người kia có dùng cách này định đối phó tôi, nhưng lại vô tác dụng, nên bây giờ tôi mới có thể tự do chạy đến đây này.” – Sơn lại trả lời, giọng nói có chút mất kiên nhẫn – “Các anh không tin tôi cũng được, cứ việc ở lại đây đi. Tôi thấy cùng là người từ ngoài đến, lại bị người ở đây bắt nhốt lại, nên muốn cứu mấy anh ra ngoài mà thôi, không ngờ lòng tốt lại bị nghi ngờ.”

“Vậy thì chào tạm biệt các anh nhé, hy vọng các anh sống tốt, tôi phải tranh thủ chuồn đi trước đây.” – Sơn chào rồi làm bộ quay lưng định đi.

“Từ từ, chờ đã!” – Mấy người lên tiếng cản lại Sơn – “Cậu em bình tĩnh lại đã, chỉ là nghi ngờ một chút thôi mà, dù sao cũng từng bị đám dân rừng này lừa qua, nên có chút cảnh giác mà thôi, cậu em đừng vì vậy mà bỏ lại mấy anh chứ.”



“Cậu em thật sự có cách gỡ cái thứ kiểm soát chúng ta ra khỏi cơ thể được sao? Nếu không thì có cứu chúng ta ra cũng vô dụng, sẽ vẫn b·ị b·ắt lại thôi.”

“Tất nhiên là có cách rồi, không thì tôi cũng sẽ không tự tin đến như vậy.” – Sơn vỗ ngực tự tin.

“Vậy thì tốt rồi, mau đến đấy giúp các anh đi, chỉ cần ra khỏi đây, chúng ta là anh em.”

“Vậy cậu thử lấy thứ kia ra trước xem sao.” – Đang lúc mấy người khác đang vui vẻ thì một giọng nói sâu bên trong vang lên – “Anh không nghi ngờ lòng tốt của cậu, nhưng cậu thật sự có cách thật chứ?”

Nghe câu nói này, một số người khác cũng lại bắt đầu nghi ngờ. Xem ra gã kia cũng khá là cẩn thận đây, vậy mà vẫn nghi ngờ cho được, mà nhìn gã cũng giống như là đầu sỏ ở đây, rất được mấy gã khác kính sợ. Nhưng không sao, đây cũng đã nằm trong kế hoạch của Sơn rồi.

“Vậy được, không thì tôi sẽ làm mẫu một lần cho các anh xem.” – Sơn lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ – “Mời một người cho mượn tay, tôi sẽ lấy thứ kia ra trước mặt mọi người.”

“Để tao.”

Một người mặt quyết liệt chen ra đến cửa, rồi chìa tay ra ngoài. Sơn cũng không dài dòng, bắt lấy tay người này, bắt đầu đưa chân nguyên vào cơ thể anh ta, bắt đầu dò tìm vị trí con bọ ký sinh. Không mất bao lâu, Sơn đã tìm ra vị trí con bọ đang ẩn náu, hơn nữa còn cưỡng ép đẩy nó ra ngoài cơ thể người này. Làm được việc này tất nhiên là do đúng như lời chú Ngưu kể, con bọ ký sinh kiểm soát vật chủ này cũng không quá mạnh, với tu vi hiện tại, Sơn làm lần đầu vẫn có thể đấy nó ra được, nên nói kể cả lúc trước có bị con bọ xâm nhập cơ thể, Sơn cũng không sợ bị nó kiểm soát. Nhìn thấy một con bọ nhỏ từ dưới làn da bắt đầu trồi lên, bay ra phía ngoài rồi p·hát n·ổ ngay trên tay, người nọ không khỏi rùng mình rụt tay lại. Nhưng ngay sau đấy là cảm giác vui mừng tột độ, vì hắn đã không cảm thấy mình bị người ta kiểm soát hành động nữa rồi, giờ đây hắn nghĩ muốn làm gì thì sẽ làm được cái đấy.

“Ha ha, thật làm được rồi. Giờ tao không thấy bị làm sao nữa, tao nghĩ gì cơ thể tao sẽ làm cái đấy.” – Người này hò reo.

“Thật đã được rồi?”

“Ha ha, vậy là sắp được thoát khỏi đây rồi.”

“Tổt lắm cậu em, mau đến đây giúp những người còn lại đi, trước khi lũ dân làng kia phát hiện ra.”



“Mẹ nó, đợi tao thoát ra ngoài, tao sẽ làm gỏi mấy thằng dám bắt tao trồng rau cho chúng nó.” – Một gã không nhịn được mà mắng.

“Ha ha, tao sẽ g·iết hết lũ đàn ông, rồi chơi từng đứa con gái trong làng này.” – Một gã khác cười gian.

“Bốp!”

Một cái tát giòn giã vang lên, đồng thời là một câu chửi lớn:

“Mấy đứa mày im mồm cho tao!”

Sơn nhìn thấy là gã ngồi sâu bên trong ra tay tát đồng bọn đồng thời mắng chửi chúng. Tuy hầu hết đã kiềm chế, nhưng Sơn vẫn nhận ra đám người này ánh mắt gian tà, sắc mặt bất thiện, ý nghĩ hung ác chắc chắn là không thiếu. Sơn làm bộ như không biết gì mà nói:

“Các anh vừa nói cái gì thế?”

“Ha ha, cậu em đừng hiểu lầm, chỉ là lũ này nói linh tinh mà thôi, chứ không có gan làm mấy chuyện xấu đâu. Mau đến đây giúp bọn anh ra đi.” – Một người nhẹ giọng biện minh.

“A, vậy được rồi.”

Sơn cười mỉm, sau đây cầm một cái gì đấy trong tay, búng mạnh một cái, gã vừa được cậu lấy con bọ ra bị vật kia bắn mạnh vào trán, lập tức loạng choạng ngã xuống đất, b·ất t·ỉnh nhân sự. Mấy người khác nhìn thấy vậy cũng giật thốt cả mình mà né tránh ra một bên.

“Cậu em làm cái gì vậy?”

“Chẳng có gì cả, chỉ là kết thúc vở kịch này mà thôi.” – Sơn thản nhiên đáp lại – “Các người chỉ b·ị b·ắt đi lao động vẫn còn là nhẹ đấy, nếu gặp tôi sớm thì các n·gười c·hết lâu rồi. Nhưng dù sao thì vẫn là lực lượng lao động của làng, nên tôi sẽ không nhúng tay, các người làm việc cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện thoát ra làm chuyện xấu nữa.”

Nói rồi, Sơn liền quay lưng rời đi, để lại một đám người ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Một số người bắt đầu gào lên giận dữ, rồi chửi mắng Sơn ầm cả lên, nhưng cậu bỏ hết ngoài tai, tiến lại chỗ chú Ngưu đã đứng chờ từ trước.

“Có một gã đã thoát khỏi bọ kiểm soát, chú có thể sắp xếp cho con bọ mới tiến vào người hắn, hoặc trực tiếp g·iết quách đi cho rồi.” – Sơn lên tiếng trước khi chú Ngưu kịp hỏi cái gì – “Tôi tin lời chú kể khi nãy là thật.”