Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 104: Ngẫm



Chương 103: Ngẫm

“Cậu tin rồi ư?” – Chú Ngưu nửa ngạc nhiên, nửa vui mừng.

“Phải, dù sao các chú vẫn đáng tin hơn lũ cặn bã kia.” – Sơn nghiêm túc khuyên – “Khuyên các chú một câu, dù cho có kiểm soát được lũ này rồi vẫn nên đề phòng, một khi chúng có dấu hiệu thoát khỏi kiểm soát thì trực tiếp g·iết luôn, đừng nhân từ, không thì chỉ có hại người mình thôi.”

“A! Được rồi.” – Chú Ngưu nghe thấy lời này hơi bất ngờ, nhưng cũng đã ghi nhớ.

“Về sau cũng vậy, gặp người hung ác định gây hại cho làng thì tốt nhất cũng đừng giữ lại.”

“Cảm ơn cậu đã cho lời khuyên. Bây giờ có thể thả ba người kia ra được rồi chứ?”

“Có thể, các chú muốn đưa người ra lúc nào cũng được. Cảm ơn vì bản đồ của chú, bây giờ tôi xin phép rời đi trước, có duyên chúng ta sẽ gặp lại.”

Sơn nói xong quay người định rời đi luôn, cậu không còn việc gì ở làng này nữa, ở lại cũng chẳng có tác dụng gì. Việc cần làm trước mắt vẫn là tìm kiếm tài nguyên, nâng cao tu vi cảnh giới. Chú Ngưu ở một bên nghĩ ngợi một chút, thấy Sơn đi được mấy bước thì bất ngờ gọi cản lại:



“Xin cậu dừng lại một chút đã.”

“Chú còn chuyện gì không?” – Sơn quay lại.

“Vẫn còn một yêu cầu của cậu từ trước mà ta chưa thực hiện được, đó là về mấy thứ như thuốc, cây hoặc vật kỳ lạ.”

“A, chẳng lẽ chú có những thứ ấy?” – Sơn hứng thú.

“Hiện giờ chỗ ta không có những thứ như vậy. Nhưng ta có biết một địa điểm có thể có những thứ như cậu yêu cầu, chỉ là nơi đó khá nguy hiểm, không biết cậu có muốn biết không?”

“A, có nguy hiểm sao? Cũng được, chú cứ kể cho tôi biết sơ lược trước đi, nếu được tôi sẽ ghé qua xem sao.”

“Là thế này, nơi đấy nằm sâu trong rừng ngay phía sau làng bọn ta, thuộc khu vực mà dân làng ta coi là cấm địa. Kể cả những người điều khiển côn trùng giỏi nhất làng cũng không dám một mình đi vào. Vì bên trong địa hình rất thất thường, cây cối chằng chịt, rậm rạp, lại có nhiều loài động vật chứa kịch độc trong cơ thể. Sau tận thế nơi đó càng không có ai dám đến gần, vì không biết động thực vật bên trong đã biến đổi thành những thứ đáng sợ gì rồi.” – Chú Ngưu mô tả chi tiết – “Tuy là vậy nhưng ta cùng một vài người trong làng từng có lần đến rìa khu vực ấy thăm dò, bất ngờ gặp được một âm thanh lớn ở bên trong, đồng thời còn có ánh sáng cực mạnh chiếu tứ tán, kèm theo đó là hàng loạt động vật hoảng sợ chạy ra ngoài. Tình trạng ấy chỉ xảy ra vài phút rồi biến mất, bọn ta cũng không biết đấy là gì nhưng chắc chắn không phải là do một loài sinh vật gây ra kể cả dị thú.”



“Sao chú có thể chắc chắn như vậy?” – Sơn nghe xong cũng rất hứng thú, nhưng phần nhiều là nghi ngờ.

“Bọn ta chuyên nuôi dưỡng và điều khiển côn trùng, lại hay tiếp xúc, chiến đấu với dị thú, nên rất quen thuộc với mối đe doạ đến từ bọn chúng. Nhưng đối với thứ kia, bọn ta cũng cảm thấy rất sợ hãi, nhưng lại rất lạ lùng, khác hẳn khi đối đầu với dị thú mạnh mẽ.”

“Ra vậy. Thế chú đánh dấu địa điểm ấy lên bản đồ đi, nếu ổn tôi sẽ đi thăm dò thử xem.”

Thực ra trên bản đồ có đánh dấu khu vực đấy là nguy hiểm rồi, nhưng diện tích khá rộng, lần này chú Ngưu đánh dấu lại khu vực có bán kính hẹp hơn, chắc chắn lúc Sơn tìm kiếm sẽ đỡ tốn thời gian công sức hơn. Cảm ơn chú Ngưu xong, Sơn liền lập tức rời đi ngay. Hướng đi đương nhiên là cái địa điểm chứa vật lạ kia rồi, dù sao cũng có thể có đồ tốt, bây giờ Sơn vẫn chưa có hướng đi cố định, cứ đi thăm dò một lần xem sao.

Sơn rời khỏi làng mà gần như không có ai phát hiện ra, chỉ có chú Ngưu đã biết trước, ông liền không kịp chờ mà chạy thẳng về phía ngôi nhà dành cho khách, chính là chỗ mà ba người thanh niên trong làng bị giam giữ đấy. Nghe Sơn bảo bây giờ vào đấy không có vấn đề gì nữa, ông cũng mạnh dạn mở cửa ra tiến vào trong, lần lượt cởi trói cho ba người rồi đi ra ngoài, đúng là không có vấn đề gì.

“Cuối cùng cũng được cứu rồi.” – Một người thanh niên vui mừng.

“Hừ, tên kia lúc tát tao cũng chẳng nương tay tí gì, bây giờ má tao vẫn còn sưng rộp lên đây này.” – Người nói chính là người bị Sơn cho ăn liên hoàn tát lúc trước, một tay đang ôm lấy mặt bị sưng – “Tao mà gặp lại được nó tao phải cho nó ăn lại vài cái tát.”



“Ha ha, mày có đánh lại được nó không mà mạnh miệng vậy.” – Người thanh niên còn lại phì cười.

“Chẳng qua là chưa có chuẩn bị mà thôi, lần sau gặp lại tao sẽ nhờ ba tao dạy dỗ nó.”

“Được rồi, mấy thằng bọn mày cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa, người ta đã rời đi lâu rồi.” – Chú Ngưu lườm mấy người thanh niên – “Còn mày, A Minh, lần sau bớt độc mồm độc miệng lại, nay mới bị ăn mấy cái tát là còn nhẹ đấy.”

“Vâng chú Ngưu.” – A Minh không vui vâng dạ.

Gặp chú Ngưu dẫn ba người thanh niên về, già làng đang chờ đợi trong phòng họp ai cũng thở hắt một hơi. Chú Ngưu kể lại chuyện lúc nãy, cũng nói lại lời mà Sơn đã dặn dò khi trước.

“Xem ra cách ứng phó của chúng ta với người ngoài đúng là chưa được phù hợp rồi, phải thay đổi thôi.” – Ông lão già nhất lên tiếng – “Chúng ta nợ cậu trai kia một lời cảm ơn.”

“Lần này đi hơi vội rồi, trời còn chưa sáng hẳn nữa, mà lương thực cũng không bổ sung thêm một chút nào.” – Sơn lắc đầu ngao ngán – “Biết vậy xin chú Ngưu kia một ít đồ khô có phải tốt không.”

Nghĩ là vậy, nhưng đã rời làng một quãng rồi, không thể mặt dày mà quay lại được, Sơn chỉ có thể tiếp tục đi đường, chú ý xung quanh một chút là được, có lẽ cũng có thể kiếm được hoa quả dại. Tuy gần sáng rồi, nhưng rừng rậm thì vẫn là rừng rậm, dù trước hay là sau tận thế vẫn chứa đầy sự nguy hiểm ẩn mình. Vừa mới né qua một đám dị thú đi săn thì lại gặp phải một đàn muỗi biến dị, tất nhiên là Sơn đều đi vòng qua, chạm trán với bọn này rất mệt, quá tốn thời gian. Cẩn thận đi thêm hơn một giờ đồng hồ nữa, Sơn nhìn thấy một dòng suối nhỏ.

“Đến con suối, vậy tức là đã đi được nửa đường rồi.” – Sơn nhìn vào bản đồ ngẫm nghĩ – “Nửa đoạn đường sau mới thật sự là nguy hiểm, nghe chú Ngưu nói bên ấy có rất nhiều loài thực vật biến dị, không cẩn thận bước vào phạm vi t·ấn c·ông của chúng thì phiền to.”

Chọn một tảng đá lớn bên cạnh con suối, Sơn nhảy lên trên bắt đầu ngồi nghỉ. Cũng không phải là mệt mỏi đến như vậy, chỉ là nghĩ muốn ngồi ngắm cảnh vật một chút trước khi trời sáng hoàn toàn mà thôi. Nhìn vào dòng nước đang chảy chầm chậm, Sơn lại nghĩ về bản thân mình từ lúc bị ném sang thế giới này. Sơn nhớ lại thời gian cùng sư phụ trước khi người rời đi, là lúc mà bản thân còn yếu ớt, thiếu kinh nghiệm, lòng dạ còn đơn giản, nhưng càng về sau càng được khai khiếu, đối mặt với những vấn đề tồn tại trong thời kỳ hậu tận thế này, thấy được mình trưởng thành hơn. Sơn lại nhớ về những cuộc gặp gỡ của mình, từ những con người bình thường, năng lực giả, lại đến những người bạn, người giúp đỡ mình, có người tốt thì cũng có kẻ xấu, những kẻ hung ác, những người hại mình hoặc vẫn còn sống, hoặc đã nằm lại dưới đất. Những thứ này đến đi rất nhanh, có những lúc Sơn nghĩ không biết mình có vội vàng quá hay không?