Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 105: Rừng rậm quỷ dị



Chương 104: Rừng rậm quỷ dị

“Thôi được rồi, nghĩ quá nhiều cũng không giải quyết được vấn đề gì, cứ để thuận theo tự nhiên vậy.”

Ngồi ngẫm nghĩ một lúc, Sơn cuối cùng cũng nghĩ thoáng ra một chút, thứ gì cần đến thì sẽ đến, mình còn không thể quản được, nên cứ thuận theo mà hành động thôi. Bây giờ vẫn nên thực hiện mục tiêu trước mắt đã, làm theo những gì mà mình đã đặt ra. Tới đây, Sơn lập tức bật người dậy, lại tiếp tục đi theo hướng đã định sẵn ban đầu, cần tranh thủ đến nơi đấy sớm, thăm dò qua một chút, nếu để đến tối thì không thích hợp.

Quả đúng như lời chú Ngưu từng nhắc nhở, sau con suối này mới bắt đầu nguy hiểm. Đi không được bao lâu mà Sơn đã chạm trán với hàng loạt các bụi thực vật biến dị rồi, bọn này không di động nhưng khá thích làm bẫy rập, hơn nữa vận động linh hoạt khó lường, làm cậu rất khó chịu. Đấy mới chỉ là bên ngoài, đi sâu thêm một đoạn nữa Sơn còn gặp một vài loại thực vật chứa độc, từ xa đã thấy một con thỏ biến dị bị dây leo cuốn lấy, lập tức cơ thể con thỏ phồng rộp lên, lông lá bị rụng một mảng lớn, da của nó bị phủ lên một lớp tím đậm nhìn rất ghê mắt, dấu hiệu của bị trúng kịch độc. Nhìn thấy cảnh ấy Sơn chỉ có thể chọn đi đường vòng, tốn thêm ít thời gian, nhưng bớt nguy hiểm đi.

“Làm thế nào mà mấy người bên chú Ngưu kia đi sâu vào được đến như vậy?” – Sơn tự hỏi.

Chỉ nói về phản xạ cùng tốc độ, Sơn chắc chắn là mình hơn chú Ngưu rồi, vậy mà mới đi một đoạn đã gặp khó khăn trắc trở đến như thế, không rõ mấy người từ làng Vân Trùng kia tiến sâu vào bên trong kiểu gì? Đứng ở trên một cành cây to cách mặt đất hơn chục mét, Sơn hướng ánh mắt ra xung quanh quan sát. Vừa rồi cậu có cảm nhận được một khí tức nguy hiểm đang tiếp cận khu vực mình đang di chuyển, cậu không chần chừ mà leo ngay lên cây vừa ẩn nấp vừa quan sát tình hình. Mấy phút sau, một cái bóng lớn đổ rạp xuống trước mắt Sơn, tiếp đấy là sự xuất hiện của một sinh vật to lớn, cao đến gần năm mét. Sinh vật này đương nhiên là một dị thú, có dáng dấp của một loài gấu xám, nhưng trên đầu nó lại có một cái sừng lớn như sừng tê giác, lại có răng nanh dài chìa ra ngoài, Sơn cũng không biết nên gọi nó là con gì. Con dị thú này đang đi chậm rãi bằng cả bốn chân, thỉnh thoảng nó sẽ đứng thẳng bằng hai chân rồi dùng cái mũi đen sì của nó mà ngửi ngửi xung quanh, dường như là nó đang tìm kiếm một cái gì đó vậy. Chẳng cần đoán Sơn cũng biết là nó đang tìm kiếm mình rồi, trong khu vực này chỉ có mùi của cậu là đặc trưng nhất thôi. Cũng may là lúc leo lên đây Sơn đã lập một trận pháp ngăn cách lại cảm giác từ bên ngoài rồi, con thú kia chắc chắn sẽ không phát hiện ra cậu ở trên này.

“Sao vẫn chưa rời đi nữa?” – Sơn bực mình làu bàu trên cành cây.

Ngồi trên này nãy giờ gần cả tiếng rồi mà con thú kia hết bò rồi lại đứng, hết đứng rồi lại nằm, hết đi bên này lại vòng qua kia, nó cứ quanh quẩn trong khu vực xung quanh vị trí này. Có vẻ như nó ngửi được mùi của Sơn biến mất tại đây, mà lại không chịu bỏ cuộc, cứ muốn tìm kiếm. Nếu không phải Sơn không đánh lại nó thì cậu đã xuống cho nó ăn một kiếm rồi, còn ngồi nhàm chán ở đây làm cái gì. Ngồi thêm nửa tiếng nữa, con dị thú kia cuối cùng cũng chịu từ bỏ, đợi cho nó đi thật xa rồi Sơn mới dám leo xuống rồi lao nhanh đi theo hướng ngược lại. Nhưng còn chưa chạy được quá xa thì lại có những âm thanh uỳnh uỳnh rung chuyển cả mặt đất từ phía sau lưng Sơn vang lên, đây chắc chắn là đang hướng về phía cậu mà đến.

“Chắc chắn là con gấu sừng kia đuổi theo mình rồi.” – Sơn hốt hoảng – “Vẫn biết là loài gấu có thể ngửi được mùi từ rất xa, nhưng không ngờ con này dù mùi cũ của mình đã biến mất rồi mà nó vẫn lần ra được.”

Sơn lần này không lẩn trốn nữa mà trực tiếp leo lên phi kiếm bay thẳng một đường luôn. Sơn bay theo hướng mà con gấu đã đi qua trước đó, hẳn là sẽ tránh được một số loài t·ấn c·ông, vì mùi của con gấu vẫn còn lưu lại, loài khác sẽ không dám tiếp cận. Con gấu kia dù có chạy nhanh nhưng cũng không thể nhanh hơn phi kiếm của Sơn được, tất nhiên là lại phải làm biện pháp xoá đi mùi hương từ cơ thể, không thì con gấu sừng kia sẽ theo cậu mãi mất. Bay thêm một lúc nữa, cuối cùng khi không còn cảm giác bị con gấu theo đuôi thì Sơn mới dừng lại xuống đi bộ, bay lâu khá tốn chân nguyên, đến lúc cần chiến đấu mà hết chân nguyên thì hỏng.

Cũng may là từ vị trí này trở đi ngoài thi thoảng gặp phải thực vật biến dị Sơn cũng không gặp phải dị thú nào mạnh mẽ quá nữa, nên việc đến địa điểm chú Ngưu đánh dấu cũng không bị chậm trễ quá mức, đến giữa trưa là Sơn đã đến nơi rồi. Tìm một cái cây cao lớn, Sơn lại leo lên cành ngồi nghỉ ngơi, khôi phục trạng thái cho cơ thể. Cậu không ngờ đi có một đoạn không phải quá xa mà lại tốn nhiều công sức đến như vậy, không biết lúc bước chân vào địa phận nguy hiểm bên trong còn sẽ như thế nào.

Nghỉ ngơi thêm vài tiếng Sơn mới cảm thấy tự tin thêm một chút, lúc này mới tính bước chân vào khu vực nguy hiểm nhất kia. Dựa theo lời chú Ngưu kể, lúc chú gặp hiện tượng ấy đã cách bây giờ gần nửa năm rồi, không biết là xung quanh có còn hỗn loạn nữa không. Để cho chắc ăn, Sơn còn chuẩn bị sẵn một vài trận pháp loại nhỏ trên tinh hạch, có thể khởi động bất cứ lúc nào. Loại này uy lực không lớn, nhưng được cái tiện, hy vọng cứu bản thân được những lúc nguy cấp. Cẩn thận tiến vào bên trong, quả thật như lời chú Ngưu kể qua, không khí bên trong khu vực này thật sự rất đáng sợ, có một cảm giác áp bức đè nặng lên cơ thể, dường như bất cứ thứ gì trong này cũng có thể đe doạ đến tính mạng của mình vậy. Đây là mới ở rìa, còn chưa vào hẳn bên trong, cũng chưa có gặp phải dị thú, dị thực vật nào.

Nuốt nước miếng một cái, tự lấy lại bình tĩnh, lúc này Sơn mới lại tiến vào trong. Bây giờ cậu còn cẩn thận hơn cả lúc nãy, đề phòng mọi động tĩnh xung quanh cho dù là nhỏ nhất. Càng tiến vào cảm giác khó chịu càng lớn, nhưng Sơn càng cảm thấy kỳ lạ hơn là ngoài cây cối bình thường ra, không hề có một loại sinh bất biến dị nào xuất hiện cả, kể cả thực vật biến dị, cái này quá cổ quái. Ở phía ngoài kia, cứ đi một đoạn là lại gặp thực vật biến dị hoặc dị thú, côn trùng biến dị, không nhiều thì ít, không thành đàn thì cũng đơn lẻ, sao ở trong này đến một chút động tĩnh cũng không có.

“Phải chăng thực sự có thứ gì đó đe doạ, thậm chí là triệt tiêu tất cả dị sinh vật ở đây?” – Sơn tự ngẫm nghĩ trong đầu, càng nghĩ càng thấy quá quỷ dị.

Đi sâu vào trong gần một cây số nữa, xung quanh vẫn một mảnh tĩnh mịch như vậy, chỉ có cây cối bình thường, đến gió cũng không có nổi một chút, ánh sáng cũng như bị hút hết đi đâu, càng vào sâu càng tối, Sơn thậm chí còn phải khởi động một chút quang trận để nhìn cho rõ. Đây cũng là một vấn đề kỳ lạ, với thị giác của mình, Sơn lại bị cản lại bởi loại bóng tối này. Mặc dù kỳ lạ, đáng sơ đến thế, Sơn lại không còn cái cảm giác nguy hiểm thực sự như lúc đầu nữa, đây lại là sao. Sơn đang nghĩ không biết có nên tiếp tục đi tiếp hay là quay về thì một tia sáng chói loá loé lên từ phía xa thu hút sự chú ý của cậu, tia sáng này chỉ loé lên một chút rồi biến mất hoàn toàn.

“Là cái gì vậy?”