Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 106: Tảng đá



Chương 105: Tảng đá

“Ánh sáng này có giống như ánh sáng lúc chú Ngưu gặp phải không?”

Sơn cũng không vội đi thăm dò nơi phát ra thứ ánh sáng kia, mà là đang cẩn thận suy xét. Nghe bảo thứ tạo ra ánh sáng hồi trước chú Ngưu nhìn thấy có đem lại cảm giác sợ hãi, nhưng vừa rồi ngoài ánh sáng hơi khác thường một chút ra, Sơn cũng không cảm thấy gì khác. Đây là do thời gian quá ngắn, hay lại là ánh sáng từ một thứ gì khác? Đứng tại chỗ chờ thêm một lúc nữa, Sơn lại không thấy hiện tượng nào khác xảy ra, cậu đành tiếp tục theo hướng vừa rồi mà đi. Không biết phía ấy có gì nguy hiểm không, nhưng quãng đường này cũng chẳng có gì khác cản trở Sơn nữa, cậu chỉ việc đi thẳng một đường mà thôi.

Đi sâu vào trong thêm vài phút nữa, Sơn phát hiện ra mình đã đi ra khỏi rừng cây rậm rạp rồi, trước mắt cậu là một khoảng trống khá lớn, hơn nữa còn bị lõm hẳn xuống dưới. Quan sát cẩn thận có thể nhìn thấy nơi đây cũng từng là một cánh rừng bình thường, nhưng dường như đã bị một thứ gì đó phá huỷ. Tuy đã qua một thời gian, những thứ từng bị phá huỷ xung quanh không biết đã biến đi đâu hết, nhưng chỉ từ tình trạng này, nhìn rất giống như là do thiên thạch rơi xuống mà gây ra.

“Không đúng lắm, nếu là rơi thiên thạch thì những hiện tượng gây nên phải khác với chú Ngưu miêu tả chứ?”

Sơn nghĩ như vậy không phải là vô căn cứ, thiên thạch v·a c·hạm xuống mặt đất thường sẽ gây ra xung kích không hề nhẹ, chứ không chỉ đơn thuần là ánh sáng hay âm thanh. Vậy mà chú Ngưu lại không nói về chi tiết đấy, hơn nữa còn có cảm giác sợ hãi phát ra từ hướng đấy, đây lại là cái gì. Nhìn vào hố sâu trước mắt, Sơn vẫn chưa dám thử đến gần thăm dò, cậu sợ bên trong sẽ chứa thứ gì đấy nguy hiểm. Ngẫm nghĩ một hồi, cậu quyết định sẽ dừng chân tại đây cẩn thận quan sát tình hình một thời gian ngắn, nếu không có vấn đề gì sẽ lại gần thám thính. Dù cho không có sinh vật nguy hiểm nào dám bén mảng đến khu vực này, nhưng để chắc ăn Sơn vẫn bố trí vài vòng trận pháp bảo hộ xung quanh mình. Bố trí xong mọi thứ, Sơn mới đặt mông xuống đất ngồi xếp bằng, nửa tâm trí để ý đến miệng hố, một nửa thì chú tâm tu luyện.

Trời dần về đêm, Sơn vẫn ngồi yên tĩnh tại chỗ, khung cảnh tuy điêu tàn nhưng lại rất tĩnh lặng, không có chuyện gì xảy ra, như một mặt hồ cuối thu không một gợn sóng, nếu không phải còn có thể tu luyện, Sơn chắc chắn cũng sẽ bị sự yên tĩnh này làm cho rợn người rồi. Qua một đêm, trời lại sáng, vì khoảng trống này không có cây cối rậm rạp bao phủ, nên nơi này độ sáng cũng không khác mấy so với bình thường. Ánh nắng chiếu xuống khiến cho nơi đây bớt lạnh lẽo đi phần nào, nhưng việc kỳ lạ lại đến nữa rồi. Lúc đầu cũng không để ý lắm, nhưng lúc Sơn hé mắt ra nhìn thì mới tá hoả phát hiện ra ánh nắng chiếu xuống chỗ cậu thì bình thường, nhưng khi tiếp xúc với bán kính mười mét quanh miệng hố sâu trong cùng thì dường như bị thứ gì đó hút mất. Đúng, chính là giống như bị hút mất, ánh nắng đáng nhẽ nên đi theo đường thẳng xuống đất thì dường như đều bị vặn vẹo buộc phải chạy theo cùng một hướng xuống cái hố kia.

“Cái này không khoa học!” – Sơn bật thốt lên một câu.

Nhưng nghĩ lại thì việc mình tu luyện đến thực lực như hiện tại cũng đã không theo cái gọi là khoa học ban đầu kia rồi, việc kỳ lạ trước mắt xảy ra cũng không phải là không thể. Nhưng thực sự thì hiện tượng này vẫn là lần đầu tiên Sơn gặp phải, hơn nữa rất là khoa trương, đánh rất mạnh vào thị giác, bảo cậu không ngạc nhiên sao được. Tạm gác sự ngạc nhiên lại, vấn đề là hiện tượng này là do thứ trong cái hố kia tạo nên, vậy rốt cuộc nó là thứ gì? Trí tò mò của con người thường rất mạnh, cái gì không hợp lẽ thường thì người ta rất rất muốn đi tìm hiểu, khám phá xem nó là cái gì, tại sao nó lại như vậy, và Sơn cũng không phải ngoại lệ, bây giờ cậu rất muốn chạy ngay xuống cái hố mà nhìn xem rốt cuộc là thứ gì tạo ra hiện tượng vừa rồi. Nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Sơn vẫn nhịn xuống được tò mò, chỉ ngồi yên tại chỗ quan sát thêm.

Nguyên một ngày xảy ra hiện tượng như vậy mà không có dấu hiệu sẽ dừng lại, Sơn cũng chỉ ngồi yên mà theo dõi sự tình. Đến chiều tối, khi mà tia nắng cuối cùng dần tắt, hiện tượng kỳ lạ diễn ra cả ngày nay cũng theo đấy biến mất. Sau vài phút một tia sáng mạnh bất chợt loé lên từ dưới hố, chiếu xạ ra xung quanh, thậm chí còn sáng cả đến chỗ Sơn đang ngồi. Lúc mà ánh sáng ấy chạm vào trận pháp xung quanh Sơn, trận pháp bắt đầu xảy ra hiện tượng nhiễu loạn mất kiểm soát. Nhưng ánh sáng đến nhanh đi cũng nhanh, chẳng được bao lâu thì ánh sáng biến mất không còn tăm hơi, trận pháp cũng trở lại như lúc ban đầu.

“Linh khí sao?”

Sơn có cảm nhận được một tia linh khí đặc biệt kèm theo lúc ánh sáng kia vừa xuất hiện, như vậy thứ dưới cái hố kia nhiều khả năng là vật có liên quan đến người tu luyện. Khi mà không thấy có vấn đề gì xảy đến nữa, Sơn mới đứng dậy cẩn thận tiến sát về phía miệng hố. Theo bước chân Sơn dần tiến sát lại gần, cảm giác huyền ảo cũng bắt đầu dâng lên trong đầu cậu, thứ trong hố kia như muốn thông báo là nó cũng cảm nhận được cậu vậy. Đến gần vị trí trung tâm cái hố, Sơn mới hướng mắt của mình nhìn vào bên trong, chỉ thấy vật này giống một tảng đá hình cầu không quá lớn, bán kính chỉ khoảng nửa mét. Nếu nó thực sự là một thiên thạch, có lẽ bán kính ban đầu cũng không hề nhỏ, chỉ là rơi xuống tinh cầu này, bị bầu khí quyển mài mòn đi mà thôi.

“Lại không thấy cảm giác huyền ảo kia đâu nữa rồi, vậy rốt cuộc nó là cái gì?”

Cảm giác khi nãy bây giờ lại bất chợt tắt ngóm, bây giờ Sơn lại không cảm thấy “tảng đá” trước mặt có gì khác lạ nữa, cậu cũng không lý giải được là tại sao. Bây giờ muốn lôi nó lên nghiên cứu xem nó là cái gì, nhưng chạm trực tiếp vào nó có bị làm sao hay không? Quá nhiều việc kỳ lạ xảy ra làm cho Sơn không dám làm bất cứ hành động gì nóng vội, nếu mà mắc sai lầm, đến lúc muốn quay lại cũng không được. Nhặt lấy một viên đá nhỏ dưới chân ném vào “tảng đá” kia, không có gì xảy ra. Rút một viên tinh hạch ra, ném vào “tảng đá” viên tinh hạch lập tức bị hút dán chặt vào nó, chỉ vài giây là viên tinh hạch đã xám màu lại, rồi vỡ thành vụn, đây là hoàn toàn bị rút cạn năng lượng bên trong mà tạo nên đây.

“Dường như tảng đá này đang thiếu năng lượng.” – Sơn suy ngẫm – “Nếu mình trực tiếp chạm vào nó, không biết có bị nó hút khô không nữa?”

Chỉ nghĩ đến vấn đề này thôi là Sơn đã cảm thấy tê cả da đầu rồi, viên tinh hạch bé kia tuy chứa rất ít linh khí, nhưng tốc độ hút cạn kia cũng quá nhanh rồi, nếu cậu chạm vào “tảng đá” chắc chỉ hơn chục phút, một thân chân nguyên trên người sẽ bị nó hút cạn mất. Chẳng lẽ lại bỏ qua “tảng đá” này, nhưng Sơn đã mất công đến tận đây, mà “tảng đá” có thể còn liên quan gì đấy đến người tu luyện, sao cậu có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Vốn muốn lập thử một trận pháp phong ấn lên “tảng đá” nhưng Sơn lại nhớ ra là mình chưa học qua loại trận này, nên đành từ bỏ. Sơn rút kiếm ra, thử dùng kiếm chạm vào “tảng đá” hoàn toàn không có gì xảy ra. Lần này cậu truyền chân nguyên vào kiếm, lập tức chân nguyên bắt đầu bị rút ra khỏi cơ thể một cách điên cuồng.

“Quả nhiên nó vẫn hút được!”