Cảm thấy chân nguyên trong cơ thể bị rút đi ngày một nhiều, Sơn vội vàng cắt đứt dòng chân nguyên truyền vào kiếm, đồng thời rụt tay lại, lúc này mới cảm thấy ổn định lại.
“Thật nguy hiểm quá, may mà thu tay được.” – Sơn thở nhẹ một hơi, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu – “Đây rốt cuộc là vật gì mà lại phải hấp thu nhiều năng lượng như vậy?”
Vốn tưởng vào đây sẽ thu được thứ gì tốt, là thiên tài địa bảo, tài nguyên tu luyện cao cấp hay gì đấy tương tự, ai dè lại gặp phải một thứ chỉ biết tớp năng lượng, Sơn có chút chán nản. Nhưng dù sao cũng là thứ có liên quan đến tu luyện giả, Sơn vẫn muốn mang “tảng đá” theo để nghiên cứu, nhưng vấn đề là cậu không biết làm sao để di dời nó đi mà không bị nó bào mòn chân nguyên. Sơn nghĩ một chút, cũng không có cách gì khả thi, nên quyết định sẽ bỏ qua nó. Nhưng trước khi rời đi, cậu muốn thử một số thí nghiệm lên “tảng đá” này, coi như là thu tí lãi sau khi bị nó hút đi lượng lớn chân nguyên.
Lùi lại một khoảng cách vừa đủ, Sơn lúc này mới bắt đầu quá trình “nghịch dại” của mình. Đầu tiên, ngưng tụ một hoả cầu nhỏ, nhắm thẳng “tảng đá” mà ném. Cầu lửa vừa chạm đến bề mặt “tảng đá” lập tức tan tành, nhưng bề mặt chỉ dính một lớp tro mỏng, còn toàn thể chung thì không có việc gì. Nhưng cái làm Sơn đau đầu là không chỉ không có tác dụng, năng lượng bên trong hoả cầu cũng bị vật này hấp thu gần hết, nên mới không xuất hiện hiện tượng nổ nhẹ như mọi lần. Lần thứ hai, Sơn sử dụng pháp thuật hệ gió, ngưng tụ ra một lưỡi dao gió phóng thẳng về phía “tảng đá”. Kết quả lưỡi dao vừa chạm vào bề mặt, cũng chẳng khác gì, chỉ kịp để lại một ngấn trắng, rồi cũng tan thành mây khói.
“Vậy mà cũng đớp được?”
Sơn bó tay thật rồi, chân nguyên cùng linh khí trong mấy đòn t·ấn c·ông chớp nhoáng vừa rồi mà “tảng đá” của nợ kia vẫn hấp thu được, vậy khác gì mình chả thu được cái gì, còn nó thì vẫn được cho ăn đều đều. Đây gọi là cái gì mà trộm gà không được, còn mất nắm thóc. Nghĩ đến chỉ thấy tốn công vô ích, Sơn chán chả muốn nghịch nữa, lập tức quay về chỗ ngồi ban ngày, lại ngồi xuống tu luyện khôi phục. Nghỉ ngơi khôi phục qua đêm nay đã, sáng hôm sau sẽ di chuyển tiếp, Sơn đã chẳng còn mục đích gì mà ở lại chỗ này nữa. Sáng ngày hôm sau, vẫn là cái cảnh tượng ánh nắng bị bẻ cong ấy, nhưng Sơn đã chẳng còn ngạc nhiên nữa rồi, cũng chẳng có hứng thú đứng xem nữa, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng rời đi thôi.
“Đợi tao mạnh lên sẽ quay lại tìm mày thử chiêu, đừng có chạy đi đâu đấy.”
Sơn để lại một câu rồi cất bước rời đi, đến lúc tiếp tục hành trình rồi. Tuy lần này không có thu hoạch gì, nhưng chí ít cũng coi là mở mang tầm mắt, chứng kiến thêm một số thứ kỳ lạ mà có lẽ uyên thâm như sư phụ cũng chưa từng nhìn thấy. Nghĩ đến đây tâm trạng Sơn có chút tốt lên, nhiều thêm hứng khởi đối với những thứ mình sẽ gặp phải trong hành trình sắp tới.
“Là ai?”
Sơn bất giác quay phắt người lại, lập tức vào tư thế phòng thủ, cảnh giác quan sát mọi thứ ở trong tầm mắt. Mới khởi hành chưa được chục phút thì Sơn đã cảm nhận được dường như có một sinh vật hay một thứ gì đó đang bám theo mình. Nhưng Sơn lại chẳng cảm nhận thấy bất kỳ một chút khí tức hay gì đấy tương tự, chỉ là bị thứ gì đấy bám theo đủ lâu cậu sẽ dần sinh ra cảm giác này mà thôi. Tuy chưa tìm ra thứ đã bám theo mình là gì, đang lẩn trốn ở đâu, nhưng chắc chắn là có, hơn nữa không phải chỉ là vừa mới theo chân cậu đâu. Lại đưa ánh mắt đi một vòng nữa, Sơn cuối cùng cũng phát hiện ra một thứ rất không hài hoà với khung cảnh chung quanh, đấy chính là một hòn đá. Tất nhiên đá thì ở đâu cũng có, nhưng hòn đá này rất bất thường, nó tròn xoe, to ngang một trái bóng rổ, toàn bộ bề mặt nhẵn thín. Hòn đá này đang nằm ở đoạn đường mà Sơn mới đi qua không lâu, cậu không nhớ là lúc mình đi qua hòn đá đã nằm sẵn ở đấy. Sơn lườm hòn đá một mắt, rồi xoay người đi tiếp. Nhưng mới đi được vài bước thì Sơn lập tức quay phắt người lại, sau đấy nói lớn:
“Chính là mày rồi!”
Quả thực đúng như Sơn suy đoán, cậu vừa quay đầu lại nhìn, thật đúng là thấy hòn đá kỳ lạ kia vừa mới tự động lăn thêm một chút, bây giờ Sơn đang đứng yên một chỗ, hòn đá cũng đã dừng lại theo. Đây rốt cuộc là cái gì, là sinh vật biến dị mới sao? Nhưng khẳng định nó không phải là từ đá tạo nên, chỉ là bên ngoài trông hơi giống đá mà thôi. Dù bề ngoài trông có vẻ vô hại, nhưng Sơn cũng không nghĩ nó thật sự là sinh vật hiền lành đâu. Từ lúc xuyên qua đây đến giờ, Sơn vẫn chưa thấy được một sinh vật biến dị nào hiền lành cả, chỉ là bọn chúng có sợ mình hay không mà thôi. Trong trường hợp thứ trước mắt không có ý định t·ấn c·ông mình, chỉ riêng việc nó chủ động đi theo cũng đủ để làm Sơn không yên tâm được rồi. Dù không biết nó có hiểu lời mình nói không, nhưng Sơn vẫn nhấc kiếm chĩa về phía “hòn đá” nói với giọng bực bội:
“Mày mà còn đi theo tao nữa thì tao chém mày.”
Nói rồi Sơn tiếp tục quay lưng rời đi. Nhưng liếc mắt ra sau lưng, cái thứ tròn vo kia vẫn đang lăn theo cậu. Sơn đi thì nó lăn theo, Sơn đứng lại thì nó cũng dừng lại, như hình với bóng.
“Tao đã nói rồi, mày vẫn còn đi theo tao, vậy thì tự chịu lấy hậu quả đi!”
Sơn lắc đầu bất đắc dĩ, vốn hôm nay không muốn sát sinh, nhưng rốt cuộc thứ này không hiểu lời cậu nói, đã vậy thì phải cho nó nếm tí đau khổ. Sơn lập tức ngưng tụ ra một hoả cầu, rồi ném về phía nó. Tuy đòn này uy lực không đáng kể, nhưng nếu sinh vật này quá yếu mà bị dính đòn ngỏm tại chỗ thì Sơn cũng chịu, trách nó đen đi. Nhưng, tất nhiên vẫn là một chữ nhưng, sự việc nào có đơn giản như vậy. Chỉ thấy q·uả c·ầu l·ửa vừa chạm đến sinh vật kia, lập tức tan biến, chẳng còn dấu vết gì để lại. Hiện tượng này, đã thấy ở đâu rồi, phải, chính là giống y như lúc Sơn sử dụng lên “Tảng đá” lớn ở bãi đất trống lúc trước, tính chất không khác tí gì.
“Rốt cuộc mày với tảng đá lớn kia có quan hệ gì? Mày lại là thứ gì? Sao lại cứ đi theo tao?”
Sơn đặt một loạt câu hỏi, còn “hòn đá” thì vẫn nằm yên bất động, tất nhiên, nếu nó trả lời được thì quá mức hãi hùng rồi. Nghĩ đến tảng đá lớn kia, Sơn lại tò mò, nếu thực sự hai thứ có quan hệ với nhau thì sao? Cuối cùng Sơn cũng quyết định sẽ quay lại nhìn một chút, dù sao rời đi cũng chưa xa. Sơn bật người một phát, nhảy qua “hòn đá” kỳ lạ, rồi phóng như bay về khu đất trống. Chẳng nhìn cũng biết “hòn đá” kia lại lăn lông lốc theo sau Sơn rồi, dù tốc độ có không theo kịp nhưng chắc chắn là nó vẫn sẽ đuổi theo được cậu. Không mất bao lâu Sơn đã trở lại cái hố kia rồi, nếu không có gì thay đổi thì tảng đá lớn sẽ vẫn nằm ở giữa cái hố, hấp thu ánh nắng xung quanh.
“A, sao lại vỡ tan rồi?”
Đến gần, Sơn ngạc nhiên phát hiện ra tảng đá lớn đã biến mất rồi, hay chính xác hơn là nó đã vỡ tan thành nhiều mảnh rồi, các mảnh đá nằm rải rác ở xung quanh đây đã cho thấy điều đó. Sơn lại gần hơn nữa, lại thử dùng kiếm chứa chân nguyên chạm vào từng mảnh đá vỡ, hoàn toàn không có hiện tượng gì xảy ra. Lúc này Sơn mới dùng tay mình chạm vào mảnh đá, cảm nhận nó.
“Là đá bình thường! Sao có thể như vậy được?” – Sơn hãi nhiên.
“Lộc cộc! Lộc cộc!”
Âm thanh lăn lóc v·a c·hạm với những gấp khúc trên mặt đất vang vào trong tai Sơn, cậu bất giác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy “hòn đá” khi nãy đã lăn đến gần chỗ cậu rồi, chỉ cách một khoảng mà thôi. Nhìn thấy hòn đá, cũng nhìn thấy ánh nắng xung quanh bị hút lại y hệt như tảng đá lớn hồi trước, Sơn trợn tròn mắt nhìn, hai mắt cậu như sắp lồi cả ra ngoài rồi vậy.