“Mày với cái tảng đá kia rốt cuộc có quan hệ gì với nhau, sao khả năng hấp thu năng lượng cũng có thể giống y như đúc vậy được?”
Dẫu biết không ai sẽ trả lời nhưng Sơn vẫn đặt một câu hỏi như vậy. Quan sát “hòn đá” tròn vo trước mắt, rồi lại quay sang nhìn vào vị trí những mảnh đá vỡ vương vãi trên mặt đất, Sơn hơi có chút suy đoán. Cậu cầm một mảnh đá vỡ lên, rồi hướng “hòn đá” mà hỏi:
“Mày chui ra từ tảng đá lớn này đúng không?”
Dựa theo cách những mảnh đá vỡ phân bố, cộng với những vết lồi lõm phía trên, ướm thử một chút thì Sơn cho ra được kết luận như vậy. Lại thêm cái khả năng hấp thu năng lượng biến thái không sai khác đi đâu được kia, Sơn chắc chắn suy luận của mình phải đúng đến 99 phần trăm rồi. Tất nhiên hỏi cũng chỉ là để cho vui, Sơn cũng không nghĩ là sinh vật kia sẽ hiểu lời mình nói, hay là có thể? Tự nhiên Sơn lại nghĩ đến một thứ, đó chính là ngôn ngữ người tu luyện. Gọi là như vậy vì thứ ngôn ngữ này được lão Thạch nhận biết và học được trong quá trình tu luyện, không rõ là nó đến từ đâu, nhưng Sơn nghe lão Thạch kể là ngôn ngữ này rất tự nhiên mà đến, rất phù hợp để người tu luyện học và hiểu. Ngoài ra từ ngôn ngữ này có thể suy ra rất nhiều loại ngôn ngữ khác nhau, đấy là lý do lão Thạch không mất nhiều thời gian để hiểu và thông thạo ngôn ngữ khác. Sơn cũng từng có cảm giác như vậy, nghe thấy ngôn ngữ lạ cũng không đến nỗi hoàn toàn không hiểu gì, nhưng có lẽ liên quan đến cả cảnh giới bản thân chưa cao nên không thể thông thạo nhanh như sư phụ. Hiện tại trong đầu Sơn cũng có kiến thức cùng mọi thứ liên quan đến ngôn ngữ người tu luyện, chỉ là lâu này cậu không có nhu cầu dùng đến, nên vẫn chưa dành thời gian ra học. Hôm nay thấy sinh vật trước mắt này có thể có liên quan đến người tu luyện, Sơn muốn thử dùng ngôn ngữ người tu luyện để giao tiếp với nó xem có thành công không.
“Chào mày… ờ… mày có hiểu… ờ… tao… nói gì không?”
Tuy bây giờ có thể nói được, nhưng quả thực Sơn vẫn chưa luyện qua, nói được một câu hoàn chỉnh vừa rời rạc lại chậm chạp, như kiểu trẻ mới tập đánh vần vậy, nửa ngày mới nói được một câu. Chính Sơn cũng cảm thấy nếu mình giao tiếp với người tu luyện khác bằng ngôn ngữ này, sẽ bị họ cười cho thối mũi mất. Nói xong câu kia, Sơn liền chăm chú quan sát sinh vật trước mắt xem nó có phản ứng gì không. Nhưng trái với mong đợi của Sơn, sinh vật này vẫn không hề có phản ứng gì, chỉ đứng yên bất động hấp thụ ánh nắng chiếu xuống.
“Tao có phải kỳ vọng hơi lớn rồi không, lại nghĩ có thể giao tiếp được với mày.” – Sơn lắc đầu cười giễu – “Đây, cho mày mấy viên tinh hạch, đừng bám theo tao nữa có được không?”
Sơn ném mấy viên tinh hạch về phía “hòn đá” tinh hạch vẫn lấy một tốc độ kinh khủng tiêu biến đi mất. Đã không thể giao tiếp nổi với nó, lại càng không thể chạm vào, nó lại cứ đi theo mình, Sơn cũng chẳng biết nên làm gì với sinh vật này nữa. Sơn lại rút ra mấy viên tinh hạch nhỏ giơ ra trước mặt, lại thử nói bằng ngôn ngữ người tu luyện:
“Có muốn… nữa không?”
Đang định ném tinh hạch đi thì một việc bất ngờ xảy ra làm cho động tác của Sơn khựng lại, đấy chính là sinh vật hình dạng hòn đá hình cầu này vừa mới động. Chính xác là nó mới lăn nhẹ một vòng tại chỗ, giống như thú cưng biểu thị vui mừng khi chủ nhân của nó sắp cho ăn vậy.
“Mẹ, phải cho ăn mới có biểu thị!” – Sơn cũng chịu rồi – “Thì ra lại là một loài ăn hàng.”
“Đây… ăn đi, ăn… cho cạn… túi tao luôn đi!”
Sơn ném hết chỗ tinh hạch trên tay cho sinh vật kia, lần này sau khi hấp thu hết nó liền lăn tại chỗ, xem ra là khá thích tinh hạch, ít nhất là thích hơn hấp thu ánh nắng thông thường. Nhìn thấy sinh vật này thích thú tới vậy, Sơn liền nghĩ ra một ý tưởng, không biết có thể huấn luyện được nó không? Dù sao đã có cách giao tiếp với nó, mà mình thì vẫn còn tò mò về nguồn gốc cũng như đặc tính của con này, nếu có thể mang nó theo mà không hại bản thân thì Sơn cũng muốn thử xem sao. Nhưng thiết nghĩ phải dùng thứ gì đó có sức hấp dẫn hơn mới được, chẳng hạn như chân nguyên của bản thân chẳng hạn. Sơn lại nghĩ tới mấy vật nuôi trong nhà, nếu bạn cho chúng nó ăn uống thường xuyên, chúng nó sẽ cực kỳ thân quen với hành động lúc đó của bạn, đây cũng coi như là một kiểu huấn luyện thú nuôi đi. Sơn liền ngưng tụ ra một cầu lửa cỡ lớn, rồi ném về phía sinh vật, cầu lửa liền ngay lập tức bị hấp thu, còn sinh vật thì như được cho ăn một bữa lớn, lập tức lăn lộn tứ tung trên mặt đất, tỏ vẻ thoả mãn.
“Vậy là… mày rất thích… đúng không?” – Sơn lại bập bẹ giao tiếp, trên tay tiếp tục ngưng tụ ra một cầu lửa lớn nữa – “Có muốn… nữa không?”
Sinh vật lập tức tiến đến gần phía Sơn, vừa tiến vừa lăn trái lăn phải, biểu thị thèm muốn rất rõ ràng. Tất nhiên việc nó đi theo Sơn suốt cũng không phải là vô cớ, nhìn cũng thấy nó thèm chân nguyên của người tu luyện đến mức nào rồi. Thấy sinh vật này sắp chạm đến chân mình, Sơn lập tức hoảng hốt nhảy một cái ra phía sau, đồng thời hô lớn:
“Từ từ… đã, cách tao… xa xa ra chút.”
Sinh vật kia vẫn không có ý định dừng lại, mà vẫn tiếp tục tiến về vị trí mới của Sơn, có vẻ như nó rất thèm thuồng q·uả c·ầu l·ửa kia. Sơn không còn cách nào khác ngoài việc dập đi cầu lửa trên tay, tránh cho nó phát ra chân nguyên thu hút sinh vật kia đến. Cầu lửa biến mất, sinh vật cũng giảm tốc độ lại, cuối cùng dừng cách Sơn một khoảng. Sơn thấy nó dừng lại rồi mới chuẩn bị ngưng tụ ra cầu lửa mới, nhưng lần này cậu không vội vàng nữa, mà là đi đến chỗ một mảnh đá vỡ tách ra từ sinh vật kia, nhặt nó lên. Bấy giờ Sơn mới tạo ra một cầu lửa nhỏ, ném về phía sinh vật, đồng thời nói:
“Tao đang… chạm vào mày…tao không sao… mày ăn.”
Sau đấy Sơn lại tạo ra một cầu lửa nhỏ, nhưng lại không ném đi, mà là làm bộ b·ị đ·au, kêu đau và thả mảnh đá vỡ trên tay xuống, rụt tay về sau, đồng thời huỷ cầu lửa đi.
“Mày… làm tao đau… mày nhịn… hiểu không?”
“Chưa hiểu… sao?”
Thấy sinh vật kia chỉ lay động nhẹ tại chỗ, một bộ không hiểu ra sao, Sơn rất bất đắc dĩ, đành phải thực hiện lại thao tác như trên một vài lần nữa. Lần này trực tiếp làm Sơn hao hụt gần nửa chỗ chân nguyên lưu trữ trong cơ thể. Lúc cảm thấy nói mỏi mồm rồi, Sơn mới dừng lại thao tác. Lần này cậu mới đến gần sinh vật, giơ một ngón tay ra thử chạm vào nó, trong đầu chỉ hy vọng công sức vừa rồi của mình đừng có đổ hết xuống sống xuống bể. Lúc Sơn vừa chạm nhẹ vào bề mặt sinh vật, dường như có cảm giác giống bị điện truyền vào tay, hẳn là đang bị nó rút đi năng lượng đây. Mặc dù không thực sự đau, nhưng cảm giác bị rút đi chân nguyên thì rất rõ ràng, Sơn lập tức lớn tiếng kêu đau, đồng thời cố rụt tay lại. Sinh vật cũng như cảm giác sai sai, mới hơi lui lại phía sau một chút. Lúc này Sơn mới dễ dàng rút ngón tay lại được, chính là nói sinh vật đã thu lại được sự tự động hấp thu năng lượng khi có gì đó chạm vào nó. Sơn cũng nhận ra điều này, lập tức vui mừng thử chạm một lần nữa lên sinh vật. Lần này không hề có cảm giác kỳ lạ gì nữa, ngoài cảm giác như sờ lên một mặt đá trơn nhẵn vậy.
“Này cũng coi như là huấn luyện thành công rồi đi.” – Sơn thở phào tự nhủ - “Nhưng huấn luyện kiểu này mệt hơi quá, mày đi theo tao thì sau này phải dạy mày tiết chế lại một chút, không tao chưa bị dị thú cào c·hết thì đã bị mày mài c·hết rồi.”