Do bây giờ chạm vào sinh vật này cũng đã không gặp vấn đề gì nữa, Sơn mạnh dạn nhấc bổng cả nó lên xem thế nào. Nhìn nó không to hơn quả bóng rổ nhưng khối lượng lại là lớn đáng kể, có lẽ cũng không dưới năm mươi cân, nếu không phải là người tu luyện, nền tảng thể lực rất tốt, lần đầu nhấc nó lên sẽ bị hình dáng của nó đánh lừa mà thiếu lực dẫn đến hụt sức. Vỏ bên ngoài của nó cũng chẳng phải thực sự là đá thông thường, mà là một thứ gì đấy cứng rắn hơn nhiều, Sơn sợ là mình dùng toàn lực một kiếm cũng chưa chắc đã để lại dấu vết nào. Tất nhiên đây cũng là tính toán sơ bộ, chưa thử thì chưa biết được.
“Rốt cuộc mày là sinh vật gì vậy?”
Đây là vấn đề Sơn đã thắc mắc từ lúc gặp sinh vật này đến giờ rồi. Kể cả những loài động vật bản địa trên tinh cầu này có hơi khác so với Địa Cầu, hay là sau khi bị biến dị sau tận thế Sơn cũng chưa thấy sinh vật nào quái lạ đến thế này. Nếu phải nói nó giống cái gì, Sơn liền nghĩ đến trứng của một loài nào đó. Nhưng trứng nào mà lại hoạt động như một động vật bình thường được, hơn nữa còn có thể giao tiếp được với nó, mặc dù không quá dễ dàng. Sơn lại nhìn sang cái hố lớn, dường như sinh vật này đi theo thiên thạch rơi xuống tinh cầu này, vậy nói rõ nó đến từ một nơi khác trong vũ trụ này rồi, chỉ là không biết từ nơi nào mà thôi. Nếu vậy thì việc nó mang nhiều đặc điểm kỳ lạ chưa từng thấy bao giờ cũng có thể hiểu được.
Tạm gác lại nguồn gốc sinh vật này sang một bên, bây giờ nó đi theo mình, hấp thu chân nguyên của mình, vậy cũng coi như là thành cái vật nuôi rồi đi. Nên Sơn đang nghĩ đến chuyện đặt cho nó cái tên, sau này gọi cho dễ, chỉ là không biết nên lấy cái tên nào đây, không thể quá tuỳ tiện được, mà nó còn phải thích cái tên này mới được.
“Mày có… tên không?” – Sơn hỏi
“Chắc mày… cũng không hiểu.” – Sơn cười, sao cậu lại nghĩ đến việc đi hỏi tên nó cơ chứ - “Để xem… nào, tao sẽ… đặt một cái.”
“Gọi là… Đầu Đá… nhé!”
Nghe cái tên này cũng đủ thấy Sơn tệ trong khoản đặt tên cho vật nuôi đến mức nào rồi. Tất nhiên sinh vật kia cũng chẳng có phản ứng gì, bất động như không.
“Không thích… à? Vậy… Cún Con… thì sao?”
“Hay là… Nâu?”
Sơn nghĩ ra gần chục cái tên khác nhau, một số cái là cậu tự bịa ra, một số là nhớ được người ta hay đặt cho thú nuôi, nhưng sinh vật này đều như vậy, chẳng có phản ứng gì, như kiểu bất mãn với mấy cái tên này vậy. Sơn chẳng nghĩ ra được cái tên nào khác nữa, chỉ có thể đá đểu một câu:
“Mày là… rồng, là phượng… hay sao… mà tên nào… cũng không thèm… phản ứng… vậy?”
Lần này bất ngờ thay sinh vật đang nằm trong tay Sơn lại cử động, hơn nữa còn dẫy khá mạnh. Sơn ngạc nhiên quan sát nó, dường như nó có phản ứng với lời cậu vừa nói.
“A… lại động… mày thích… tên kêu… như vậy sao?”
“Thế gọi mày… là Long nhé?” - Thấy sinh vật yên tĩnh lại, có vẻ như vẫn chưa ưng ý, Sơn lại hỏi thêm – “Thế… Phượng… thì sao?”
Lần này thì sinh vật lại tiếp tục động đậy, có vẻ như chỉ có cái tên này mới làm cho nó quan tâm đến. Sơn cũng bó tay, thân tròn như quả bóng còn muốn mình phải gọi nó là Phượng, đây cũng quá hài đi. Nhưng gọi bằng những cái tên khác nó còn không có tí phản ứng nào, vậy lại không được.
“Được rồi… từ nay… tên mày… sẽ là… Phượng.”
Xong màn đặt tên rồi, Sơn lại thả Phượng xuống cho nó tự di chuyển, bình thường cũng để kệ vậy thôi, chứ không thể cứ nhấc nó mãi được. Sơn cũng không sợ nó đi lạc hay bị thứ gì bắt mất, có vẻ như sinh vật bình thường cũng không dám đến gần nó, khu vực quanh đây không có sinh vật nào dám bén mảng đến gần cũng đủ chứng minh điều này rồi.
“Đi thôi… ở đây… không còn… gì nữa.”
Bây giờ đã không còn gì để mà ở lại đây nữa rồi, Sơn lại tiếp tục hành trình đang dang dở. Lần này Sơn không còn đi một mình nữa mà là có thêm một cái đuôi theo sau, cậu đi đâu nó sẽ đi theo đến đó, chỉ là nuôi cái đuôi này hơi tốn kém một chút. Đi một lúc nữa là Sơn đã ra khỏi khu vực mà Phượng “hạ cánh” xuống rồi, tiếp theo sẽ lại tiến vào khu vực rừng rậm nguy hiểm, nơi chứa đầy động thực vật biến dị rình rập. Sơn lại lần nữa bật lên chế độ cảnh giác cao độ, cẩn thận đi lại, tránh cho gặp phải bất ngờ. Chỉ là mới đi một lúc mà Sơn đã gặp phải một bầy cáo biến dị chặn đường, khả năng cao là cậu sẽ phải đánh một trận với bọn chúng. Bọn này đang gầm gừ chuẩn bị lao về phía Sơn thì đột nhiên dừng động tác lại, sau đấy một mặt hoảng sợ kêu gào thảm thiết, rồi cả bọn không hẹn mà cùng quay đầu chạy tứ tán vào rừng sâu, để lại mình Sơn đứng đấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ vài giây sau, Phượng đi sau Sơn đã lăn đến gần, nhận ra Sơn đang đứng yên tại chỗ, nó cũng ngừng di chuyển. Sơn đưa mắt sang nhìn Phượng, một mặt nghi ngờ:
“Sao chúng nó lại sợ mày đến vậy nhỉ? Nhìn mày có nguy hiểm đến mức vậy đâu. Ít nhất chúng nó cũng phải lao vào xem thế nào đã chứ?”
Ít nhất đối với Sơn, không cảm nhận được khí tức hay sự hiện diện của Phượng, lại chưa đụng chạm qua, cũng đâu có sợ hãi đến như vậy. Mà sao bọn dị thú kia lại phản ứng thái quá đến như thế được, bản thể còn chưa đến nơi mà bọn chúng đã chạy mất dạng rồi. Sơn quan sát trên đường đi cũng không thấy Phượng hấp thu bất cứ năng lượng gì khác trong các sinh vật trên đường, dường như nó cũng không thích hấp thu dị năng lượng, vậy căn cứ vào đâu để dị thú sợ nó đến như vậy. Thế còn xác sống thì sao, có bị Phượng doạ sợ không, Sơn không rõ, dù sao trong rừng sâu này cũng rất khó gặp được xác sống. Đã sinh vật khác sợ Phượng đến như vậy, chuyến đi lần này sẽ ít gặp phải cản trở hơn, như vậy thì di chuyển sẽ thuận lợi hơn nhiều. Lần đầu Sơn cảm thấy con hàng này nuôi hơi tốn cơm nhưng cũng may mà không vô dụng.
Trên đường đi, bất kể là dị thú thông thường hay là côn trùng biến dị, hễ Phượng đi qua là sẽ tránh như tránh tà, không dám bén mảng đến gần trong bán kính nửa cây số. Thành ra Sơn đi lại rất nhàn tản, chẳng lo gặp phải cản trở hay đánh lén, cho đến khi cậu gặp phải một con gấu biến dị lớn. Con gấu này dựa trên dao động dị năng lượng có lẽ thực lực không dưới cấp 5, khá mạnh, không phải Sơn có thể tuỳ tiện đối phó. Con gấu này có vẻ như cũng không bị ảnh hưởng nhiều như những loài khác khi Phượng đến gần. Con gấu chỉ quay ra nhìn, cũng không chạy đi, điều này nói lên nó cũng không sợ hãi, cùng lắm là hơi kiêng kỵ không tiến lên t·ấn c·ông mà thôi. Thấy được việc này, Sơn cũng chẳng muốn tiếp xúc hay đến gần chỗ con gấu làm gì, an toàn nhất thì cứ vòng qua nó mà đi tiếp thôi.
Sau khi cách con gấu một đoạn đủ xa, không thấy nó theo sau, Sơn lúc này mới thở phào một hơi. Theo tình huống vừa rồi Sơn mạnh dạn suy đoán, có lẽ ảnh hưởng mà Phượng gây ra chỉ có tác động tới một số loài có thực lực nhất định, nếu mạnh quá một ngưỡng thì tác động sẽ yếu bớt đi, thậm chí là mất hoàn toàn. Vừa rồi gặp dị thú cấp 5, nó đã không sợ hãi Phượng rồi, vậy nếu gặp cấp 6, chắc nó sẽ không ngần ngại mà lao vào t·ấn c·ông Sơn đâu. Vậy nên kể cả có Phượng đi theo vẫn nên cẩn thận một chút, chưa biết chừng trong rừng lại xuất hiện dị thú cấp 6 trở lên, để nó phát hiện được mình lại phải chạy mệt.