Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 110: Biện pháp đột phá



Chương 109: Biện pháp đột phá

Vẫn còn mối lo sẽ gặp phải dị thú cao cấp, nên Sơn di chuyển cẩn thận hơn nhiều, nhưng kể cả vậy tốc độ của cậu cũng không tính là chậm, vậy mà đi gần cả một ngày vẫn chỉ toàn rừng là rừng. Cũng may là ngày hôm nay cũng không gặp phải sinh vật nào nguy hiểm nữa, lại tiện tay hái được vài quả hồng dại, tối nay cũng có cái gọi là lót bụng rồi. Khi trời về tối, Sơn lại tìm một cái cây lớn, trèo lên trên cành cây cao ngồi. Tất nhiên chỉ có thể để Phượng ở gốc cây chờ thôi, vác nó lên cành cây Sơn sợ nó sẽ không giữ được thăng bằng mà lăn xuống, vậy vác lên cũng như không. Tiện tay vứt cho Phượng vài viên tinh hạch làm an ủi, Sơn mới yên tâm thưởng thức bữa tối, sau đấy bắt đầu tu luyện.

Vốn như bình thường nghỉ ngơi chỉ là để hồi phục thể lực, chân nguyên do Sơn đang bị tắc tại cảnh giới hiện tại, nhưng hôm nay sau khi bị Phượng hút trực tiếp một chút chân nguyên trong cơ thể Sơn lại có cảm giác rất khác lạ, tuy nhỏ bé nhưng lại dẫn đến thay đổi. Hiện tại Sơn lại tiếp tục thử vận chuyển công pháp tu luyện, sau khi chân nguyên tưởng chừng như đã đầy chạm đỉnh hôm nay lại còn có thể tăng lên một chút, điều này làm Sơn cực kỳ ngạc nhiên. Như bình thường chân nguyên đã đầy rồi thì dù cho tu luyện thêm bao lâu nữa thì đan điền cũng không thể chứa thêm được, nhưng lần này lại xuất hiện thay đổi.

“Tu vi có dấu hiệu tăng lên sao? Đây là tại sao lại được rồi?”

Lại có hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu Sơn, nhưng kèm theo đó cũng là niềm vui ngoài ý muốn, không ngờ tu vi cảnh giới đang đình trệ bấy lâu nay lại có tiến triển. Nếu đã có tiến triển, vậy là nói bản thân sắp có thể đột phá cảnh giới tiếp theo rồi. Nhưng Sơn vẫn cố nén vui mừng lại, quan trọng bây giờ là cần tìm hiểu xem làm thế nào lại có sự tiến triển này, từ đấy mới tìm ra biện pháp đột phá được. Lại ngồi tĩnh tâm lại, Sơn bắt đầu kiểm tra tình huống mọi ngóc ngách trên cơ thể mình một lần, không thấy có gì thay đổi.

“Khoan đã, thực sự có gì đấy khác.” – Sơn thầm giật mình – “Dường như có một đường nhỏ bé khác trong kinh mạch đã được hé mở ra.”

Sơn rất hoảng hốt khi vừa mới phát hiện ra hiện tượng này, cái này rất không đúng, bình thường không phải kinh mạch chỉ có thể mở rộng ra thôi sao, bây giờ sao lại còn mọc đâu ra một đường khác nữa vậy. Nhìn đường đi của đoạn mạch này, có vẻ như nó dẫn đến một vị trí mới, mà không phải theo vòng tuần hoàn như bình thường, Sơn cũng không rõ là gì. Nhưng thông qua vận chuyển công pháp qua lại Sơn cũng không cảm thấy cái này có hại gì cho cơ thể, ngược lại cậu còn thấy nó giúp cho thực lực mình có thể tịnh tiến lên, chỉ là tăng lên cũng có hạn. Một suy nghĩ đáng sợ dần hiện lên trong đầu Sơn:

“Chẳng lẽ phải dựa vào việc khai mở đoạn kinh mạch này thì mình mới đột phá được cảnh giới hiện tại sao?”

Cái này quá không theo lẽ thường, ít nhất là với những gì mà lão Thạch truyền dạy lại cho Sơn. Chẳng lẽ là do môi trường tu luyện, hay là do cơ thể đặc biệt, cũng chỉ có vài cái lý do này có lẽ là lý giải được tình hình hiện tại của Sơn, nhưng cậu cũng không chắc chắn được, dù sao người tu luyện cũng quá hiếm, không có nhiều trường hợp để Sơn có thể tham khảo được. Để cho chắc ăn, Sơn vẫn kiểm tra đi kiểm tra lại cơ thể, sau đấy còn vận chuyển công pháp nhiều lần, đảm bảo không có sai sót gì khác, quả thật vẫn không có vấn đề gì khác. Đã như vậy thì chỉ còn cách phát triển theo hướng này thôi, dù gì cũng chưa có cách nào khác để đột phá cảnh giới cả. Nếu đoán không sai, có thể nhờ việc chân nguyên bị rút ra đột ngột không theo một quy trình chuẩn của bản thân đã làm xuất hiện việc rẽ nhánh của kinh mạch, lại bất ngờ làm cho tình trạng cảnh giới đình trệ có tiến triển. Nghĩ tới đây, Sơn lại vô thức nhìn về phía Phượng đang nằm yên tĩnh dưới gốc cây, lần này quả thực phải nhờ có nó giúp sức mà cậu mới có bước đột phá ngày hôm nay. Sơn đã thử tu luyện thêm nhưng tiến bộ cũng chỉ đến như vậy, nên nếu thực sự muốn đột phá cảnh giới, không còn biện pháp nào khác ngoài việc tiếp tục để cho Phượng rút đi chân nguyên của mình.

Nghĩ đến việc để cho mặt hàng tham ăn này hấp thu chân nguyên của mình, Sơn lại cảm thấy có chút lấn cấn, chỉ sợ nó hút quá đà thì mình sẽ khô quắt lại mất. Nhưng nếu không thực hiện thì không biết tháng nào năm nào mới đột phá nổi được. Suy đi tính lại Sơn vẫn là cắn răng quyết định làm, dù sao mình tiến vào rừng rậm này là để tìm kiếm cơ hội đột phá, bây giờ có cơ hội rồi sao lại không thử cơ chứ, dù có chút nguy cơ, nhưng vẫn rất đáng giá để làm. Đã quyết định rồi thì Sơn cũng không chần chờ nữa, cậu lập tức nhảy xuống dưới đất, bố trí một vài trận pháp bảo vệ bản thân xung quanh. Sau khi hoàn thành, Sơn mới ngồi vững vàng trên mặt đất, chạm tay vào Phượng ở trước mặt. Hít sâu một hơi rồi thở ra, Sơn bây giờ mới bình tĩnh hoàn toàn, lập tức đưa một lượng nhỏ chân nguyên vào lòng bàn tay tiếp xúc với Phượng.

“Cho mày… đấy… hút đi!” – Sơn nói với giọng quyết tâm.

Dường như cảm thấy lần này là Sơn cố tình để cho nó hút, Phượng liền theo đấy mà rút đi chân nguyên trong cơ thể Sơn. Ban đầu quá trình này còn diễn ra từ từ, Sơn còn chưa thấy gì, nhưng không mất bao lâu thì quá trình này diễn ra nhanh quá mức mà Sơn dự đoán. Chân nguyên bị rút ra như thuỷ thuỷ triều hạ, cái này bắt đầu làm cho Sơn cảm thấy mệt mỏi nhanh chóng, cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác chóng mặt, nhưng cùng với đó, cái cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong kinh mạch cũng ngày một rõ ràng. Nhưng còn chưa kịp khám phá kỹ càng thì chân nguyên trong cơ thể đã sắp thấy đáy, Sơn liền hoảng hốt cố rút tay lại đồng thời biểu hiện ra việc mình đi đau như lần trước.

“Đau quá… dừng lại!”

Tiếng kêu của Sơn vang lên, Phượng đang hăng say hút lấy hút để chân nguyên cũng thực sự dừng lại, lại nằm yên bất động hoặc có lẽ là đang tiêu hoá chỗ chân nguyên lớn mà hôm nay nó hấp thu được, Sơn không rõ ràng lắm, nhưng nếu nó không dừng lại kịp thời chắc Sơn thành cái xác khô cũng không chừng. Ngồi nghỉ ngơi một chút, sau đấy Sơn mới bắt đầu kiểm tra thân thể một lần. Lần này quả thực là cái đường rẽ nhánh từ trước trong kinh mạch đã được kéo ra thêm một đoạn khá dài nữa. Sơn không kịp chờ đợi mà ngay lập tức vận chuyển công pháp bắt đầu tu luyện. Khi mà chân nguyên đạt được như của lần trước, lần này lại trực tiếp tăng lên một mảng nữa, cũng tức là tu vi cảnh giới lại có dấu hiệu tăng lên, thậm chí còn lớn hơn trước. Sơn vui sướng không thôi, suy đoán của cậu đã đúng, ngoài việc có nguy cơ bị vắt khô nếu không kịp dừng ra, đây hoàn toàn là một tin tốt.

Bây giờ đã có biện pháp và phương hướng rồi, Sơn chỉ việc làm theo y hệt mà thôi. Vậy là bất kể thời gian trôi qua thế nào, xung quanh có thay đổi hay không, Sơn ở bên trong trận pháp sẽ để cho Phượng hút đi chân nguyên đến một mức nhất định, khi dừng lại thì sẽ lại tu luyện bổ sung chân nguyên, đồng thời nâng cao tu vi đến mức tối đa, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến hai ngày sau. Trong hai ngày này, Phượng đúng nghĩa là hết ăn lại nằm, cứ hút lượng lớn chân nguyên của Sơn thì sẽ lại nằm yên tĩnh đấy cho đến đợt hút tiếp theo, thật quá đỗi “hưởng thụ” đi. Sau hơn hai ngày hút cạn rồi lại lấp đầy chân nguyên, đồng thời kéo dài đoạn kinh mạch rẽ nhánh ra, Sơn cuối cùng cũng đã không thấy có dấu hiệu kinh mạch thay đổi nữa, liền dừng lại quá trình này. Nhưng lúc này cũng đã không còn mông lung như trước nữa, lần này Sơn thực sự có cái cảm giác sắp đột phá kia rồi.

“Đến lúc rồi sao?”