Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 111: Khai Mạch



Chương 110: Khai Mạch

“Cảm giác viên mãn này không hề giả, vậy là sắp đến lúc đột phá rồi.”

Sơn vui mừng khôn xiết, sau bao nhiêu lâu mày mò cố gắng, cuối cùng cậu đã sắp đến lúc đột phá cảnh giới rồi. Việc cần làm bây giờ là khôi phục trạng thái cơ thể, lấp đầy chân nguyên trong đan điền, rồi ổn định tâm trạng chuẩn bị đột phá. Cố gắng bình tĩnh trở lại, Sơn bắt đầu điều chỉnh mọi thứ trong cơ thể mình, cơ hội đã đưa đến cửa rồi, sao phải chần chờ nữa.

Không đến một ngày là Sơn đã hoàn toàn khôi phục hoàn hảo như ban đầu, còn lại chỉ là cố gắng chuẩn bị hết mức có thể, hy vọng lần này có thể thuận lợi một đường đột phá. Ngoài bố trí vòng trong vòng ngoài trận pháp bảo vệ, Sơn còn chuẩn bị cả một tụ linh trận bản thu gọn. Dùng bản thu gọn do tài nguyên bố trí khan hiếm cộng với khả năng bày trận của Sơn còn chưa cao, nhưng trong trường hợp này cũng tạm đủ dùng. Xong xuôi mọi thứ, còn lại đều dựa vào cố gắng của bản thân nữa thôi.

Lúc này Sơn mới ngồi xuống xếp bằng ở chính giữa tụ linh trận, nơi linh khí tụ tập nhiều nhất, hỗ trợ tốt nhất cho việc đột phá. Nhưng Sơn chưa kịp bắt đầu, lại phải đánh mắt sang bên cạnh nhìn, tuy không phải rất kinh khủng, nhưng cái thứ ăn hàng kia đang tranh hút linh khí với mình. Sơn suýt nữa thì quên mất Phượng cũng thích hấp thu linh khí, lúc bình thường không có nhiều linh khí trong không khí, bây giờ ở trong tụ linh trận linh khí nồng đậm hơn, nó không hấp thu mới là lạ ấy. Nếu là bình thường Sơn sẽ không quá để ý đến vấn đề này, nhưng bây giờ bản thân đang cần nhiều linh khí để chắc ăn đột phá hơn, không thể tuỳ tiện được. Sơn đành phải đau lòng móc hết chỗ tinh hạch dư thừa còn lại ra đặt ở một vị trí cách xa vị trí trận pháp ra, cũng mang Phượng ra chỗ đấy.

“Mày chịu khó… ở đây chơi… đừng đến… làm phiền tao.”

Bất đắc dĩ để lại câu nói này, Sơn mới nhanh chóng chạy nhanh trở về trận pháp, lập tức ngồi xuống ổn định tâm trạng chuẩn bị đột phá. Chỉ hy vọng con hàng kia không làm ảnh hưởng đến việc đột phá của cậu. Cũng không mất bao lâu, Sơn tiến thẳng vào quá trình đột phá. Đã có kinh nghiệm từ lần trước thử đột phá, dù chưa thành công nhưng vẫn làm cho quá trình này diễn ra nhanh chóng hơn. Dẫn động chân nguyên mạnh mẽ chạy dọc trong cơ thể, sau một lúc Sơn cuối cùng cũng tìm được điểm mấu chốt để đột phá rồi. Cứ dựa theo kinh nghiệm cũ, từng đường kiếm sắc bén tạo nên từ chân nguyên nhanh chóng được tạo nên, sau đấy đồng loạt đâm về phía bức tường ngăn cách giữa hai cảnh giới.

Tìm ra cách để đột phá là một cái khó, bây giờ đột phá cũng là một cái khó khác. Dù đã tập hợp toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, dồn hết vào cùng một vị trí rồi t·ấn c·ông bức tường kia, nhưng Sơn cảm giác nó chỉ rung động mạnh thôi chứ cũng chưa có dấu hiệu gì là sẽ tan vỡ cả. Không chịu bỏ cuộc, Sơn lại lặp đi lặp lại vài lần, ấy vậy mà vẫn chưa có tiến triển gì hơn.

“Cũng đoán được là đột phá sẽ khó khăn, nhưng sao lại có thể khó đến mức này cơ chứ?”

Sơn bắt đầu hơi hoảng hơn rồi, sao việc đột phá của mình lại khó đến mức này cơ chứ. Sơn cảm giác mình chỉ còn một lần thử nữa thôi, nếu thất bại thì không biết cơ hội tiếp theo đột phá được sẽ là bao giờ, có khi lại còn khó khăn hơn nữa. Cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, Sơn lúc này mới suy nghĩ một vài vấn đề, không biết mình có sai lầm hay thiếu sót ở bước nào không? Chẳng lẽ bây giờ nhất cử đột phá là quá vội vàng? Nhưng trong cái khó lại ló ra ý tưởng, Sơn chợt nhớ đến nguồn gốc mà mình có cơ hội đột phá này, chẳng phải là do đoạn kinh mạch rẽ nhánh mới kia sao. Sơn nhận ra lúc mình vận chuyển công pháp để đột phá như thông thường lại không bao gồm việc dẫn chân nguyên đi qua đoạn kinh mạch mới kia, phải chăng đó là vấn đề?

Đã nghĩ đến vấn đề này rồi, lại không còn ý tưởng nào khác, Sơn đành đặt cược vào lần này vậy. Cậu lập tức nhắm chặt mắt lại, một lần nữa vận chuyển công pháp, nhưng lần này Sơn đã chú ý hơn đến đoạn kinh mạch kia, dẫn động chân nguyên đi qua rồi lại đảo ngược lại, Sơn thấy luồng chân nguyên dẫn ngược trở lại lại mạnh mẽ một cách bất ngờ, hơn hẳn so với lúc ban đầu. Sơn nhìn ra được hy vọng đột phá, lập tức lại thử công phá bức vách khó nhằn kia. Nếu có thể quan sát được tình huống bên trong cơ thể Sơn lúc này, sẽ nhìn thấy từng thanh kiếm bén nhọn to lớn gần gấp đôi so với khi trước từ từ bay lên không trung. Sau một lúc thì một loạt thanh kiếm lớn này đã tập hợp thành một khối, sau đấy dùng một tốc độ kinh khủng lao như điên về phía một bức vách khổng lồ phía trước. Dàn kiếm điên cuồng đâm vào tường, còn tường thì liên tục chịu đựng lực đạo do kiếm tạo nên. Mới đầu tường chỉ rung lắc liên tục, càng về sau hiện tượng rung lắc càng diễn ra mạnh mẽ, sau đấy là xuất hiện từng vết nứt nhỏ bé bên trên bề mặt. Nhìn thấy có hiệu quả, Sơn lập tức t·ấn c·ông điên cuồng hơn, vết nứt cũng theo đấy mà lan dài ra toàn bộ bức tường, rồi khe hở mở rộng dần ra. Sau một lúc một tiếng “ầm ầm” vang lên, toàn bộ bức tường vỡ tan thành từng mảnh, chân nguyên cũng theo đấy ồ ạt tiến vào, lấp đầy những khoảng trống mới được tạo ra.

Phía bên ngoài, linh khí từ khắp tứ phương bát hướng đang bị điên cuồng kéo vào trong tụ linh trận, sau đấy lao ầm ầm vào trong cơ thể Sơn. Nếu so sánh ra, cơ thể Sơn lúc này giống như một cái máy hút linh khí, linh khí xung quanh trong bán kính gần năm cây số đều bị cậu thu hết vào cơ thể. Sau một thời gian nữa khi mà không còn chút linh khí nào trong phạm vi này, xung quanh Sơn cũng yên tĩnh trở lại, mọi hiện tượng vừa rồi như chưa hề xảy ra vậy. Sơn từ từ mở hai mắt ra, một tia sáng mờ bắn ra ngoài, ánh mắt cậu lúc này hơi khác so với trước, sâu thẳm, thâm thuý hơn. Cùng với đó, khí tức mạnh mẽ từ cơ thể Sơn cũng tràn ra ngoài, làm cho cây cối xung quanh rung động liên tục. Cũng may là không có dị thú xuất hiện trong khu vực này, nếu là dị thú hơi yếu một chút, cũng sẽ bị khí tức này của Sơn doạ cho sợ mất mật. Cũng không mất bao lâu, khí tức tràn ra ngoài cũng bị Sơn thu lại vào trong cơ thể, lúc này Sơn cũng chính thức đột phá đến cảnh giới lớn thứ hai.

Cảm nhận một lần lực lượng mạnh mẽ chảy xuôi trong cơ thể, Sơn cảm thán không thôi, sau bao khó nhọc, cuối cùng cậu cùng thành công đưa mình vào cảnh giới tiếp theo. Đây đồng nghĩa với thêm một phần tự tin sinh tồn trong cái thế giới hậu tận thế khắc nghiệt này. Tuy đột phá được làm Sơn rất vui, nhưng cậu biết mình mới tiến thêm được một bước nhỏ trong quá trình dài đằng đẵng của người tu luyện, vì thế không vì việc thành công đột phá mà để bản thân tự tin quá mức, coi mình là kẻ mạnh được. Bây giờ mới đột phá, Sơn cũng cần phải ổn định cảnh giới lại đã, chưa thể hoàn toàn thả lỏng được, đây là vừa để cho cảnh giới vững chắc lại, vừa hỗ trợ cho quá trình tu luyện sau này thuận lợi hơn. Nhưng trước đấy Sơn lại nghĩ đến một vấn đề, đó là tên gọi của cảnh giới này. Sau khi đột phá, kiểm tra qua tình trạng cơ thể, Sơn không thể theo sư phụ gọi cảnh giới này là Luyện Thể được nữa, do tính chất quá mức khác biệt. Sơn dám khẳng định cảnh giới này của mình vẫn cần phải luyện thể, luyện khí, nhưng chủ đạo để tăng lên tu vi thì phải dựa vào viêc khai mở trên đoạn kinh mạch mới kia.

“Được rồi, nghe có vẻ hơi tự cao khi mà tự đặt tên cho cảnh giới khi mà cảnh giới của bản thân vẫn còn thấp thế này, nhưng dù sao có khác biệt thì vẫn phải thay đổi thôi. Từ nay sẽ gọi là cảnh giới Khai Mạch đi.”

Cảm thấy khá ưng ý với cái tên này, vừa đúng ý nghĩa vừa thuận miệng, Sơn hài lòng gật đầu. Bây giờ Sơn lại ngồi nghiêm túc lại, việc cậu cần làm lúc này là ổn định hoàn toàn tại cảnh giới mới.