Tập trung hoàn toàn tinh thần vào việc ổn định cảnh giới, Sơn không để ý gì được đến hoàn cảnh xung quanh, vì vậy ngay cả việc Phượng đã về gần bên cạnh mà cậu cũng không biết. Tốn thêm gần một ngày, buổi chiều ngày thứ tư sau khi ngồi xuống đột phá, Sơn cuối cùng cũng đã hoàn thành tu luyện. Cảnh giới Khai Mạch hiện tại đã hoàn toàn ổn định ở tầng thứ nhất, khí tức đã nội liễm lại toàn bộ, không còn tự ý tràn ra ngoài như lúc mới đột phá nữa. Sơn cảm thụ cơ thể một lần, rồi làm ra ước tính thực lực hiện tại, có lẽ cậu phải mạnh hơn lúc chưa đột phá hai đến ba lần, đây mới là ước tính ban đầu, cũng chưa thực chiến. Thực lực này có lẽ không còn phải sợ dị thú cấp 6 cùng xác sống hay năng lực giả cấp tương đương nữa. Mở mắt ra, Sơn liền phát hiện Phượng đã ở bên cạnh mình từ lúc nào rồi, nó chắc là đang hút lấy linh khí vẫn đang tụ tập lại bên trong tụ linh trận. Quan sát trận pháp xung quanh một lần, Sơn hơi bất đắc dĩ, có lẽ là khả năng bố trận của bản thân còn non nớt, nên Phượng mới có thể dễ dàng xuyên qua trận pháp đến vậy. Nhưng cũng không thể phủ nhận thứ ăn hàng này quá mức kỳ quái, trận pháp cấp thấp gần như không cản nổi bước chân của nó, à mà nó làm gì có chân.
“Bây giờ hết tinh hạch, trận pháp cũng gần tan rã rồi. Đã hoàn thành đột phá, có lẽ cũng nên rời đi rồi.”
“À đúng, không biết bây giờ mình đã sử dụng được thanh kiếm kia chưa?”
Vừa định đứng dậy thì Sơn chợt nhớ đến lời lão Thạch nói khi trước, khi bản thân đột phá đến cảnh giới lớn thứ hai thì có thể sử dụng được thanh kiếm mới mà sư phụ đã phong ấn lại ở trong ngọc lưu trữ. Bây giờ vừa vặn mới đột phá, Sơn cũng cảm thấy cầm thanh kiếm cũ có chút không phù hợp rồi, có thể lấy thanh kiếm kia ra sử dụng. Đưa tâm trí của mình tìm kiếm bên trong ngọc lưu trữ, không mất bao lâu Sơn đã tìm được vị trí một chỗ mà hồi trước có phong ấn, cậu không thể mở ra được, bây giờ theo tu vi tăng lên, chỗ phong ấn ấy cũng đã tự động được giải trừ, để lộ ra một thanh kiếm nằm lặng lẽ ở đó. Động tâm một chút, thanh kiếm bên trong đã được Sơn gọi ra ngoài. Quan sát một chút, thanh kiếm này về kiểu dáng cũng không khác mấy với thanh kiếm Sơn đã sử dụng, chỉ là lưỡi kiếm dài hơn một chút. Nếu nói có gì khác biệt, có lẽ là do chất liệu tạo nên, Sơn cảm thấy chất liệu tạo nên thanh kiếm này rất không tầm thường, dường như nặng hơn so với thanh kiếm cũ, mà cảm giác làm cho lưỡi kiếm sắc bén hơn nhiều. Thử đưa chân nguyên vào trong kiếm, có thể nhận thấy lưỡi kiếm hơi có chút rung động, cùng với đó là khí tức sắc bén tràn ra ngoài, dường như có thể cắt được mọi thứ cản trở nó. Sơn đứng bật dậy, thử vạch một kiếm theo đường vong cung, không khí dường như cũng b·ị c·hém ra một đường, nghe rõ cả tiếng ma sát với không khí. Kể cả mặt đất cũng bị khí kình phát ra chẻ ra một cái rãnh nông, nghe có vẻ không thấm tháp gì, nhưng nên nhớ kiếm cũng còn chưa chạm vào mặt đất, như vậy cũng đã quá mạnh rồi. Dù sao Sơn vẫn chưa thể dùng kiếm chém ra đòn t·ấn c·ông cách không.
“Kiếm tốt!”
Sơn chỉ có thể nhận xét được một câu như vậy, nói chung là dùng thanh kiếm này thích hơn dùng thanh cũ nhiều. Mặc cho độ nặng có tăng lên nhưng lại phù hợp với cảnh giới hiện tại của cậu hơn. Sơn lại nhớ đến lúc trước có lấy được một miếng nguyên liệu có thể dung nhập được vào kiếm, có thể nâng cao nhiều đặc điểm cho kiếm, lão Thạch cũng khuyên nên dùng cho thanh kiếm mới này. Nhưng Sơn từ khi tu luyện đến giờ, vẫn chưa có thời gian học tập luyện khí, hoặc đúng hơn là có kiến thức về luyện khí nhưng lại chưa có cơ hội thực hành qua.
“Có thời gian sẽ thử luyện tập với những v·ũ k·hí bình thường trước, thành thạo rồi mới có thể thử dung nhập nguyên liệu vào thanh kiếm này.”
Làm ra vài tính toán, Sơn mới thu hồi tâm tư lại, dẫn theo Phượng tiếp tục hành trình. Dù cho đã đột phá cảnh giới rồi thì việc tu luyện về sau vẫn cần rất nhiều tài nguyên, thậm chí còn cần nhiều hơn cả ở cảnh giới thấp, vì vậy việc đi thu thập tài nguyên vẫn cần được ưu tiên. Bây giờ cũng đã là buổi chiều, có lẽ di chuyển thêm vài tiếng nữa thì sẽ phải dừng chân nghỉ qua đêm, vì vậy Sơn định tranh thủ tìm kiếm vài quả rừng dại về lấp cái bụng rỗng. Sau vài ngày chỉ ngồi yên một chỗ, Sơn cũng cảm thấy mình đói rồi. Đang lần mò không được bao lâu trong rừng, Sơn chợt phát hiện ra khí tức của một sinh vật cách đây không xa. Khi quan sát được hình dáng của sinh vật này, Sơn nhận ra đây lại là một con gấu biến dị khoảng cấp 5, khá giống với con mà cậu đã gặp phải lúc trước, hay chính là nó nhỉ. Cũng không quan trọng lắm, cái quan trọng là con gấu này đang định t·ấn c·ông Sơn. Lần này con gấu lại không kiêng dè gì Phượng, chẳng lẽ là do nó đói quá? Nhưng nếu nó đã định t·ấn c·ông Sơn thì cậu cũng không ngại cho nó ăn đòn đâu. Nếu là trước khi đột phá Sơn còn ngại không muốn đối mắt trực diện với con gấu, nhưng đã đột phá rồi, thực lực cũng tăng lên rất nhiều, cậu đã không còn phải e dè gì mấy dị thú dưới cấp 6 nữa rồi.
“Đã mày muốn thì tao sẽ cho mày ăn một kiếm này!”
Sẵn đang muốn thử nghiệm thực lực hiện tại cùng uy lực của thanh kiếm mới này, Sơn liền rút kiếm ra, đồng thời cũng lao nhanh về phía con gấu. Lúc sắp tiếp cận con gấu, Sơn liền vung ra một kiếm, đây chỉ đơn thuần là một nhát kiếm chứa chân nguyên cùng với sức lực từ cơ thể, không phải một chiêu thức gì đặc biệt. Con gấu đang lao nhanh về phía Sơn, lúc tưởng một vả của nó có thể vả c·hết con người trước mắt thì một đường kiếm sáng loáng được vung lên. Chỉ thấy con gấu bị một kiếm này chẻ ra làm đôi, đồng thời dư lực cũng làm cơ thể nó bay ra xa phía sau, đập mạnh vào thân cây lớn ở xa mà dừng lại. Cảnh tượng trước mắt trông khá máu me, nhưng Sơn cũng không để ý nhiều, cái cậu quan tâm lúc này là uy lực một kiếm này thật sự rất kinh khủng. Dù cho mang tâm lý thử uy lực nên Sơn dồn khá nhiều lực lượng lên một kiếm này, nhưng từ sát thương gây nên cũng đủ thấy kiếm này mạnh đến mức nào. Như vậy thì cho dù là dị thú mới lên cấp 6 có lẽ cũng không chịu được mấy kiếm từ Sơn, phỏng đoán là vậy.
Sơn vui vẻ thu kiếm lại, lần thử nghiệm này làm cậu rất hài lòng, cả về thực lực bản thân lẫn thanh kiếm mới mở phong ấn này. Nếu sau này dung nhập được miếng nguyên liệu kia vào kiếm, không biết kiếm này còn mạnh đến mức độ nào. Mà đây là chuyện của sau này, bây giờ Sơn cũng chưa làm được, đành thu lại vui mừng, tiếp tục với việc đi kiếm hoa quả. Nhanh chóng đào đi tinh hạch từ t·hi t·hể con gấu, Sơn lúc này mới nhanh chóng rời đi, có xác con gấu này ở đây, sợ một lúc nữa sẽ thu hút nhiều loại dị thú đến, nơi này sẽ không còn an toàn.
Sau khi kiếm được một vài loại quả dại, trời cùng đã trở tối, Sơn kiếm được một khoảng trống nhỏ kín đáo để nghỉ ngơi qua đêm. Mới vừa rồi Sơn có trèo lên một cây cao quan sát đường đi, cậu phát hiện ra có một ngọn núi lớn hơi chếch sang hướng đông bắc so với hướng ban đầu mình đi. Sơn liền quyết định sáng hôm sau sẽ thử đi về phía ngọn núi ấy, hy vọng sẽ tìm được thứ gì tốt ở đấy. Còn bây giờ là ban đêm, Sơn cũng chỉ có thể tu luyện chờ cho trời sáng mới xuất phát được.