Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 113: Leo núi



Chương 112: Leo núi

Trời vừa hửng sáng, Sơn liền dẫn theo Phượng thẳng hướng ngọn núi mới phát hiện tối qua mà đi. Trên đường đi cũng không có gì xuất hiện cản trở Sơn, nên chưa mất đến nửa ngày cậu đã đến bên dưới chân núi rồi. Ngửa cổ lên trời nhìn một lần, Sơn không kìm được mà cảm thán một câu:

“Ngọn núi này cao thật, còn cao hơn nhiều mấy ngọn mình từng thấy ở Địa Cầu.”

Miêu tả qua ngọn núi trước mắt, nó không chỉ cao mà thật sự còn rất lớn, lớn đến không tưởng. Trên núi có khá nhiều đoạn dốc và thoải đan xen, trông khá kỳ lạ, cứ như kiểu có con người tác động vào chứ không phải là tự nhiên tạo nên. Thử chạy bộ một đoạn dọc theo rìa núi, mất một lúc, Sơn mới nhìn thấy đường lên núi do nhân lực tạo nên. Đã có đoạn đường này thì Sơn chỉ việc đi lên luôn thôi, khỏi phải vất vả trèo lên hay dùng phi kiếm bay lên làm gì. Nhìn vào mức độ mài mòn cùng thực vật phát triển trên đường, dường như núi này lâu nay không có người đi lại, vậy nhiều khả năng trên núi cũng không có dân cư sinh sống.

Phán đoán một chút tình hình ngọn núi, Sơn mới bắt đầu từ từ đi bộ lên theo đường mòn. Vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh, quả thật rất đơn sơ giản dị, nhưng lại mang nét đẹp riêng, hơn nữa không gian lại rất yên tĩnh, làm cho Sơn có cảm giác thư thái, thanh tĩnh đã lâu chưa cảm nhận được. Đằng sau Sơn vẫn là Phượng đang chậm rãi lăn theo, không biết nó làm thế nào mà với thân thể tròn vo ấy lại có thể lăn ngược lên con đường nghiêng như thế này. Một người một “thú” cứ thế đi dọc trên đường mòn lên núi dưới ánh nắng nhẹ, một khung cảnh rất nên thơ. Nhưng cảnh đẹp cũng không duy trì được bao lâu, ánh nắng lại trực tiếp bị Phượng hấp thu, nhìn ra lại thành kỳ lạ. Sơn đã quen với cảnh này rồi nên cũng không để ý nhiều, cậu vẫn tiếp tục tiến lên đồng thời vẫn để ý xung quanh xem có gì đặc biệt không.

Mới đầu đi cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng càng lên cao Sơn càng cảm thấy hít thở dễ chịu, dường như không khí trên này có vẻ như tốt hơn. Không đúng, chính xác hơn thì là nồng độ linh khí dường như đang tăng lên.

“Không ngờ, lượng linh khí trên ngọn núi này lại khá như vậy, hơn hẳn lúc ở ngoài kia, nếu tu luyện trên này hiệu quả chắc chắn sẽ lớn hơn.”

Cảm thấy lên ngọn núi này khá có triển vọng, bước chân của Sơn bắt đầu nhanh hơn, cậu muốn xem xem liệu l·ên đ·ỉnh núi thì nồng độ linh khí có thể đậm đến mức độ nào. Theo Sơn đi càng lâu, khoảng cách đến đỉnh núi càng lúc càng gần hơn, cùng với đó, con đường càng nghiêng hơn. Đến một khoảng nhất định, người bình thường đã khó có thể lên được rồi. Cho đến khi đi hết con đường nghiêng, chỉ còn là vách núi dựng đứng, lúc này Sơn nếu không bay lên thì cũng chỉ còn cách bám lên vách đá mà leo lên thôi. Quay sang một bên nhìn lại, chỗ Sơn đang đứng đã cách mặt đất khá cao rồi, nếu ai sợ độ cao mà nhìn xuống có lẽ chân tay đã cứng đờ ra vì sợ rồi, nói gì đến việc leo lên. Cuối cùng Sơn vẫn là lựa chọn cưỡi kiếm mà bay lên, chứ nếu leo núi mà phải vác theo cục tạ mấy chục cân kia thì quá mức vướng víu rồi. Ôm Phượng trong tay, Sơn bước lên phi kiếm một đường bay thẳng l·ên đ·ỉnh núi.

Bay v·út lên cao, xuyên qua từng tầng mây, đón gió thổi qua mặt, nhất là nồng độ linh khí lại khá cao, cảm giác thật sự rất sảng khoái. Sơn còn cảm nhận được Phượng ở trong tay mình còn đang không ngừng hấp thu lấy linh khí xung quanh, con hàng này đúng là không bỏ quá bất cứ cơ hội hấp thu năng lượng nào. Bay thẳng lên cao mất một lúc, Sơn cuối cùng cũng nhìn thấy đỉnh núi lờ mờ trong mây. Sơn liền vọt thẳng lên trên, xuyên thẳng vào mây mù, sau đấy đáp lên trên đỉnh núi.

“Ồ, sao lại bằng phẳng thế này?”

Vừa đáp l·ên đ·ỉnh núi, Sơn đã phải ồ lên kinh ngạc, căn bản trên này khá khác so với tưởng tượng ban đầu của cậu. Ở trên đỉnh núi không ngờ lại là một mảnh bằng phẳng rộng rãi, hơn nữa nhiệt độ cũng không thấp lắm, không thấy xuất hiện băng tuyết. Điều này khá khó tin đối với một ngọn núi cao đến thế này. Bỏ qua vấn đề này, lại còn có chuyện khác làm cho Sơn ngạc nhiên hơn, đấy chính là trên đây lại còn có một căn nhà. Đúng, chính là có nhà, đương nhiên không phải là kiểu nhà hiện đại như ở ngoài kia, mà là kiểu nhà gỗ đơn giản một tầng thôi. Nhưng vậy cũng quá mức ly kỳ rồi, vậy mà lại còn có người sống ở đây, hoặc chí ít là từng ở đây.

“Không ngờ lại có người leo lên trên này làm nhà ở cơ đấy!” – Sơn cảm thán một câu, nhưng lại cảm thấy có chút mùi – “Sao lại có chút giống phim ảnh thế này, cái gì mà cao thủ sống ẩn dật một mình trên núi hay là gì đấy tương tự.”

Nghĩ đến vấn này, Sơn cảm thấy mình có chút buồn cười, cũng không thể như phim được chứ. Gạt mấy suy nghĩ hài hước kia đi, Sơn liền thả Phượng xuống, rồi mới tiến về phía ngôi nhà kiểm tra xem. Không biết là sau tận thế, người từng sống trong căn nhà này còn sống không, hay là bị biến đổi thành xác sống rồi. Đến gần căn nhà, Sơn mới quan sát tỉ mỉ một phen, chỉ đơn thuần là nhà gỗ, không có gì đặc biệt. Nếu phải nói có gì lạ, có lẽ là cấu trúc xây nhà có hơi khác thường một chút. Nhìn bậc thềm trước cửa nhà vậy mà còn có dấu vết con người từng đi lại gần đây, Sơn càng thêm ngạc nhiên, vậy mà người kia vẫn sinh hoạt trên này, cũng không xuống núi lần nào sao. Nhận ra còn có người sống ở đây, Sơn bỏ đi ý định tự tiện vào nhà, cậu hô lớn lên:

“Xin chào, tôi mới từ dưới núi lên, không biết có thể vào nhà làm khách được không?”

“Khách từ xa đến, nhưng ta hiện tại lại đang dở tay. Cậu không phiền thì có thể vòng ra sau nhà, ta đang ở trong vườn.”

Sơn vừa mới chào hỏi xong thì thật là có giọng nói vọng ra đáp lại lời. Đây là một giọng nam khá trầm, nghe có chút mùi vị khói lửa, xem ra người này cũng không còn trẻ tuổi. Nhưng cái Sơn chú ý đến lại là ngữ điệu của người này, cứ như kiểu ông ta đã phát hiện ra mình từ trước rồi ấy, không thấy có biểu hiện ngạc nhiên khi có người có thể leo lên được đây chút nào. Nhưng muốn biết vấn đề là gì Sơn cũng chỉ đành vòng ra phía sau nhà, đến chỗ mà ông ta gọi là vườn đấy xem sao. Vòng ra đằng sau, Sơn quả thật đã thấy khu vườn, mà đúng nghĩa là vườn luôn. Trong vườn có một mảnh đất trồng đủ loại rau củ thường thấy, còn có mảnh trồng vài loại cây ăn quả, ngoài ra còn có mấy mảnh đất trồng loại thực vật khác, Sơn cũng chưa nhận ra được. Bên trong vườn, có một người tay vác theo cuốc đang đào xới đất ở dưới chân. Thông qua cách ăn mặc, nhìn người này khá giống mấy ông bác nhà nông đang làm việc, hết sức giản dị, chân chất. Dường như nhận ra Sơn đang nhìn mình, người kia cũng dừng việc cuốc đất, xoay người lại cười nói:

“Mời cậu vào đây chơi, trên bàn cũng chỉ có một tách trà nguội, nếu cậu không chê có thể ngồi xuống uống trà chờ ta làm xong việc rồi lên nói chuyện cùng.”

Nhìn lướt qua khuôn mặt người này, đoán chừng cũng đâu đấy hơn sáu mươi tuổi rồi, nhưng từ việc cuốc đất kia, xem ra sức khoẻ còn rất tốt. Có lẽ việc sống lâu năm trên ngọn núi có linh khí khá dồi dào này, sức khoẻ của ông ta cũng được duy trì rất tốt, nếu không muốn nói là khoẻ hơn thanh niên. Sơn cũng không vội bắt chuyện, mà là làm theo lời người đàn ông, tiến lại bàn nước ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà pha sẵn đã nguội rồi từ từ nhấp một ngụm.

“Trà ngon quá!”