Mới nhấp một ngụm trà mà Sơn đã phải bật thốt lên khen rồi, dù cho trà để lâu đã nguội ngắt, nhưng cái hương vị này thì vẫn cứ là ngon, ngon hơn nhiều những loài trà Sơn từng thưởng thức hồi ở Địa Cầu. Sơn cũng không phải là tín đồ yêu trà gì, nhưng loại trà này lại làm cậu hứng thú tới vậy cũng đủ thấy trà này ngon đến mức nào. Nhưng Sơn cũng nhận ra một đặc điểm, trà này không chỉ ngon bình thường, mà nó còn chứa một lượng linh khí nhất định bên trong, cho nên vị ngon mới đạt mức độ như này. Sơn bất giác đưa mắt tìm kiếm bên trong vườn, liền thấy được một khu vực có trồng vài cây trà nhỏ, bên trên chi chít là lá trà xanh mơn mởn. Nếu là người tu luyện như Sơn, sẽ dễ dàng phát hiện ra được trên lá trà có một tầng sáng óng ánh rất mỏng lưu chuyển, đây là đã tiếp cận với linh dược rồi, đúng hơn là gần giống cái gọi là linh trà.
“Ha ha, chỉ là của nhà trồng được, nếu cậu không chê thì cứ uống thêm đi, hết thì lại pha thêm.”
Tiếng cười lớn của ông già làm gián đoạn suy nghĩ của Sơn, nhưng cậu cũng không khó chịu, ngược lại còn rất hiếu kỳ về ông già này. Sơn sau đấy cũng nhiệt tình đáp lại:
“Cảm ơn chiêu đãi của ông, tôi cũng không phải người rất thích trà, nhưng loại trà này thực sự rất đặc biệt, liệu có phiền không nếu ông kể một chút về lai lịch của nó?”
“Cái này thì có lai lịch gì? Chỉ là một loại trà uống quen miệng mang từ dưới kia lên đây trồng thử mà thôi, ai biết đâu nó lại mọc lên tốt thế.” – Ông già thuận miệng trả lời, tay vẫn không dừng việc – “Lại nói, trên núi này trồng cây thật tốt, loại cây nào mọc cũng rất nhanh, thành quả gặt hái cũng tốt ngoài sức tưởng tượng. Chỉ ăn rau củ quả trồng trên này thôi cũng ngang uống thuốc bổ đấy!”
“A, thần kỳ như vậy sao?”
Sơn lúc này chỉ mải ngắm nhìn cây trà, nghe thấy lời ông già nói cậu mới bắt đầu cẩn thận quan sát vườn cây một lần, thật là các loại cây cối, rau củ quả đều có linh khí bên trong, chỉ là lượng quá nhỏ bé, kém xa so với trong cây trà nên lúc nãy Sơn chưa nhận ra được. Nếu không nhầm thì do lượng linh khí lớn ở trên núi này đã tác động đến cả đất đai, nước non, khi trồng thực vật lên cũng sẽ có ảnh hưởng phần nào đấy, bao gồm cả công dụng bồi bổ cơ thể người bình thường, còn đối với người tu luyện như Sơn thì tác dụng chắc là gần như không có, trừ khi là linh dược chân chính. Nếu nói thứ gì có tác dụng đối với mình, Sơn đoán chừng chỉ có loại trà kia thôi. Còn về việc tại sao loại trà này lại có nhiều linh khí bên trong hơn những loài cây khác thì chắc là do tính đặc thù của nó thôi, có vẻ là tương thích hơn với linh khí. Chưa biết chừng loại trà này là rẽ nhánh ra từ một loại linh trà thật sự nào đấy. Nghĩ đến đây Sơn thật rất muốn chạy ngay đi đào cây trà này lên cất làm của riêng, dù sao thứ có liên quan đến người tu luyện thật quá ít, dù chưa đạt chuẩn linh trà thì nó cũng đã không tệ rồi. Nhưng tất nhiên đây chỉ là nghĩ, trà là của người ta, Sơn cũng không định c·ướp đi trắng trợn.
“Thần kỳ thì không dám nhận, nhưng chắc là cũng không sai biệt lắm. Nếu cậu không chê có thể ở lại ăn bữa cơm dân dã cùng ta.” – Ông già dừng tay lại, vừa tiến lại bàn vừa mời.
“Như vậy thì ngại quá, dù sao chúng ta cũng mới gặp lần đầu.” – Sơn lịch sự đáp.
“Không việc gì, dù sao cậu cũng là người đầu tiên lên đây sau từng ấy năm, tốt xấu gì cũng nên ăn một bữa với lão già này chứ?”
“Vâng, vậy thì cảm tạ ông trước vì đã chiêu đãi.”
“Ha ha, phải thế chứ!” – Ông già ngồi xuống bàn, tiện tay rót cho mình một chén trà, rồi hỏi – “Giới thiệu một chút, ta tên là Phùng Văn Lăng, cậu cứ gọi ta ông Lăng là được. Còn cậu?”
“Vâng, ông Lăng, tôi tên là Lương Minh Sơn.” – Sơn giới thiệu xong lại hơi ngập ngừng, nhưng vẫn là hỏi – “Tôi thấy ông Lăng ở trên núi này đã lâu, vậy liệu ông có biết tình hình ở phía dưới kia hiện tại ra sao không?”
Nghe xong câu hỏi này của Sơn, ông Lăng cũng không có ý định trả lời ngay, mà là khẽ nhấp một ngụm trà, sau lại khẽ lắc đầu. Ông nhìn ra phía xa xăm, không biết là đang nghĩ đến vấn đề gì, Sơn cũng không thúc giục, chỉ yên lặng thưởng thức trà trong chén. Qua mấy phút yên tĩnh, ông Lăng mới thu lại ánh mắt, khẽ thở dài một hơi nói:
“Tuy đã lâu chưa xuống núi, nhưng ta biết gần đây thế giới đã xảy ra biến đổi lớn, thậm chí là tai hoạ huỷ diệt, nhân loại có thể sẽ gặp tình trạng suy vong.”
“Ông biết điều này, vậy ông không muốn xuống núi quan sát sao?” – Sơn khẽ hỏi.
“Ta già rồi, khó mà quản được những chuyện thế này, dù sao ta cũng không còn người thân, chẳng còn gì để lo lắng nữa cả. Chỉ là hơi tiếc một chút vì thế giới bình thường lại xảy ra bi kịch như vậy thôi.” – Ông Lăng giải thích – “Cậu từ phía dưới kia lên, vậy không ngại kể cho ông già ta nghe một chút dưới đấy đã thành thế nào rồi chứ.”
Sơn cũng không từ chối, cậu kể cho ông Lăng nghe một số việc mình từng gặp, tình hình hiện tại của nhân loại, dị thú, xác sống,… tất nhiên là không bao gồm chuyện liên quan đến việc tu luyện của mình. Ông Lăng cũng chăm chú lắng nghe, nghe đến chuyện xác sống, dị thú hay năng lực giả cũng không thấy ông tỏ ra ngạc nhiên lắm, có lẽ ông cũng đã lường trước được những chuyện như này rồi. Thấy vậy Sơn càng khẳng định ông Lăng này thật không tầm thường, có lẽ trước khi lên núi sống ông cũng từng là một nhân vật có ảnh hưởng đây.
“Thật tệ, không ngờ thế giới lại đi theo chiều hướng thế này!” – Nghe Sơn kể hết, ông Lăng cảm thán một câu.
“Lại nói, cái thứ gọi là năng lực kia, ta đang tự hỏi không biết là từ đâu xuất hiện, không ngờ lại là do dị năng lượng kia mà tạo nên.”
“Nói vậy là ông cũng có năng lực?” – Sơn nghi hoặc.
“Cũng không có gì để giấu, ta cũng đã phát hiện ra năng lực mới này một thời gian rồi, nghiên cứu vài lần thì ta xác nhận được nó là năng lực liên quan đến tinh thần, khá phù hợp với ta.”
“Năng lực tinh thần sao? Chẳng lẽ từ lúc tôi lên đến đỉnh núi này là ông đã phát hiện ra tôi rồi sao?”
Sơn khá ngạc nhiên, nếu quả thực là như vậy thì năng lực của ông Lăng này thật không tầm thường. Nhưng ông Lăng lại khẽ lắc đầu cười nhạt:
“Cũng không khoa trương đến vậy, chỉ khi cậu đến gần căn nhà thì ta mới phát hiện được.”
“Vậy cũng đã rất mạnh rồi.” – Sơn khen một câu, lại tò mò hỏi – “Ông bảo đã ở trên này lâu năm, vậy không biết vì lý do gì mà ông lại ở một nơi hẻo lánh như thế này?”
“Vì một số biến cố, ta đã chán ở nơi đông người, nên mới leo lên đây ở một mình, hằng ngày làm nông kiếm niềm vui mà thôi.” – Ông Lăng trả lời kiểu cho có, còn xoay sang hỏi ngược lại Sơn – “Nói về ta nhiều rồi, sao cậu không nói một chút về bản thân đi nhỉ, dù sao người có thể leo được l·ên đ·ỉnh núi này không thể tầm thường được.”
“Tôi ấy à? Cũng không có gì đặc biệt đâu, chỉ là một người sống sót thức tỉnh năng lực khá một chút mà thôi. Trên đường đi tìm điểm dừng chân phù hợp thì may mắn mà leo được lên đây thôi.” – Sơn trả lời đại một câu.
“Ồ, thật chỉ có vậy thôi sao? Ta thấy cậu đâu có tầm thường như thế?” – Ông Lăng một mặt cười thâm thuý.
“Sao lại không thể như thế? Tôi thấy ông cũng đâu có tầm thường.” – Sơn đáp trả một câu.
Hai người thấy đối phương đều kín tiếng không muốn nói rõ nội tình thì cũng chỉ biết nhìn nhau cười.