Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 115: Cao thủ



Chương 114: Cao thủ

Tình cảnh hiện tại giữa hai người có chút lúng túng, nhưng dù sao cũng là người có tuổi, kinh nghiệm sống dày dặn, nên ông Lăng cũng không quá xoắn xuýt chuyện này, ông chỉ khẽ phất tay nói:

“Được rồi, ai cũng có chuyện không muốn nói ra ngoài, chúng ta cũng không cần phải để ý đến vấn đề này nữa.”

“Nghe theo ông Lăng.” – Sơn liền đổi chủ đề - “Ông Lăng ở trên này lâu, liệu có cảm thấy ngọn núi này có hơi đặc biệt không?”

“Nào đâu chỉ là đặc biệt, không quá đáng nếu ta gọi đây là một ngọn núi thần kỳ.” – Ông Lăng nghe Sơn đề cập đến vấn đề này thì cũng không có ý giấu giếm gì, một năm một mười kể ra những thứ ông biết được – “Chỉ riêng không khí ở trên đây cũng đã cực kỳ trong lành, chỉ hít thở thôi cũng phải khoẻ mạnh lên trông thấy. Nguồn nước tự nhiên trên này uống cũng rất tốt, càng uống càng giúp cơ thể loại bỏ độc tố, trị được nhiều loại bệnh lâu năm. Cây trồng trên này thì lớn nhanh, chất lượng lại rất tốt, phải mạnh hơn cây trồng dưới kia nhiều lắm.”

“Thần kỳ như vậy sao? Vậy ở trên này ông còn gặp điều gì khác lạ không?” – Sơn càng lúc càng tò mò hơn.

“Nếu phải nói có gì khác lạ, chắc là sau cái ngày đặc biệt kia, chắc theo các cậu gọi là ngày tận thế, thì ngọn núi này dường như có sự thay đổi, ta có thể cảm thấy như vậy, nhưng cũng không biết là thay đổi ở chỗ nào?”

Nghe hết lời ông Lăng kể, Sơn càng chắc chắn ngọn núi này rất không tầm thường, cũng không phải chỉ là đơn thuần có hơi nhiều linh khí thôi đâu. Sơn thật muốn ngay lập tức đứng dậy đi nghiên cứu từng ngóc ngách của ngọn núi này, nhưng dù sao đây cũng là nơi ở của người ta, không thể quá lỗ mãng được, vậy trước cứ thăm dò tình hình đã, sau lại tính tiếp. Nhưng lúc này ông Lăng lại chuyển ánh mắt của mình sang phía Phượng vẫn đang nằm im một chỗ hấp thu linh khí dồi dào trên núi.

“Này cậu trai, ta thấy cục đá kia hình như là cậu mang theo từ dưới núi lên.” – Ông Lăng chỉ về phía Phượng đặt câu hỏi - “Tha cho lão già ta lắm chuyện, nhưng ta rất tò mò không biết nó có tác dụng gì mà cậu lại tốn công mang nó lên tận đây như vậy?”

“A, nó ấy à? Nói thật với ông đây là một loài động vật chứ không phải đá gì đâu. Chỉ là nó hết sức kỳ lạ, cơ thể tròn vo, hơn nữa lại rất n·hạy c·ảm với năng lượng, khuyên ông đừng nên chạm vào nó, nếu không sẽ bị nó hút khô đấy.” – Sơn trả lời gần đúng sự thật, dù sao Phượng cũng ở đây rồi, cũng không giấu được sự tồn tại của nó.

“Thật có thứ động vật quái lạ như vậy sao? Nếu không chạm được vào nó, vậy cậu mang nó lên đây kiểu gì, chẳng lẽ nó còn biết bay?” – Ông Lăng không hiểu.

“Này nó gọi là duyên số đi, từ khi bắt gặp con vật này luôn đi theo tôi, tôi chạm vào nó cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng nếu là người khác thì tôi không dám nói, dù sao tôi cũng đã được chứng kiến nó hút năng lượng từ vật sống khác, rất kinh khủng!” – Sơn đang thêm mắm thêm muối lấp liếm câu chuyện thật sự.

“A, vậy được rồi, ta sẽ cố gắng không chạm vào nó.”

Nhìn khuôn mặt tiếc nuối của ông Lăng, Sơn cũng đoán ra được ông già này thật định bất chấp bị hút đi năng lượng chỉ để nghiên cứu thứ sinh vật lạ đời này, nhưng nghe lời Sơn nói, có lẽ là cũng phải suy nghĩ lại rồi.

“Thời buổi này thật rối rắm, thứ gì cũng có thể xuất hiện, thật không biết còn gì sẽ xảy ra nữa, nhân loại liệu có còn tồn tại nổi không?”

Ông Lăng than thở một câu, rồi lại nhấp một ngụm trà, trông rất có phong thái của một người lãnh đạo vì nước, vì dân. Sơn cũng nghi ngờ không biết liệu ông Lăng này có phải là từng làm lãnh đạo nhà nước không, nhưng suy nghĩ một chút cậu lại gạt đi ý nghĩ này, có lẽ giống một người lo cho thời đại hơn là lo cho đất nước.

“Vậy ông Lăng có suy nghĩ thế nào, có định xuống núi không?” – Sơn dò hỏi.

“Một lão già như ta xuống núi thì có tác dụng gì, cũng chẳng thay đổi được cục diện hiện tại. Chi bằng cứ ở trên này an hưởng tuổi già, vui vẻ làm nông là tốt rồi.” – Ông Lăng lắc đầu.

Xem ra là một lòng muốn ẩn cư rồi, ông Lăng này đúng là không tầm thường, nhưng đúng như ông ta nói, tuổi tác của ông ta đã không theo lại được với thời đại nữa rồi. Đến đây Sơn lại nổi lên suy nghĩ, cuộc đời người bình thường thật ngắn ngủi, không giống người tu luyện như Sơn cùng lão Thạch, cảnh giới càng cao thì tuổi thọ càng lớn. Sơn lúc đột phá cảnh giới Khai Mạch, có thể tự ước lượng tuổi thọ của mình dường như tăng lên đến 200 năm. Tức là nếu không đột tử thì Sơn chắc chắn có thể sống đến 200 tuổi, tất nhiên là bệnh tật thông thường dường như không xuất hiện trên người tu luyện, nên cũng không có chuyện c·hết bệnh được. Người bình thường, kể cả là năng lực giả cũng không thoát khỏi phạm trù bình thường, nhiều lắm cũng chỉ sống đến hơn trăm tuổi, hơn nữa tuổi càng cao càng suy yếu trông thấy, cuối cùng vẫn là thành một nắm cát vàng. Điều này càng củng cố ý chí tu luyện của Sơn, cậu càng quyết tâm tu luyện lên cao hơn, không thể sống một đời tầm thường được.

Thấy Sơn đột nhiên yên lặng lại, một mặt suy nghĩ miên man, ông Lăng cũng không nói thêm nữa, để lại không gian yên tĩnh cho Sơn. Ông lại nhìn chăm chú vào Phượng đang nằm bất động trên mặt đất, rất có ý muốn lại đụng thử. Ông sống gần hết đời người, đã thấy đủ thứ kỳ lạ, mà ông còn không phải người tầm thường, kể cả trước tận thế ông cũng có thể tự nhận mình vượt trên người thường. Nếu nói những thứ biến dị dưới kia chỉ làm ông hơi ngạc nhiên thì cái thứ tròn vo trước mặt này lại đem lại cho ông cảm giác quá mức siêu nhiên. Đúng là siêu nhiên, không có từ gì thích hợp hơn từ này, có lẽ là thật, có lẽ chỉ là ảo giác do ông tự tưởng tượng ra, nhưng nói thế nào thì vật này quá mức khó tin, càng lúc ông càng không dám động đến nó.

Sau vài phút, Sơn cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu cảm thấy mình như thấu hiểu thêm một vấn đề nữa, cảm thấy tâm thần có tăng tiến lên, tâm trạng trở nên rất vui vẻ, thoải mái. Đây có lẽ lại là một lần tăng trưởng tâm cảnh không ngờ tới nữa, rất có ích cho tu luyện sau này. Không ngờ ngồi nói chuyện phiếm lại còn có thu hoạch, nhưng cũng không biết khi nào mới lại có những cảm ngộ đột xuất như vậy nữa.

“Cậu nghĩ đến chuyện gì mà có vẻ đăm chiêu vậy?” – Tiếng ông Lăng cất lên phá vỡ yên tĩnh.

“Xin lỗi vì đang nói chuyện với ông mà mất tập trung, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một số chuyện cũ mà thôi.” – Sơn ngượng ngùng giải thích.

“Ha ha, không sao.” – Nói rồi ông Lăng liền đứng dậy, vươn vai duỗi lưng, rồi quay lại nói với Sơn – “Cũng lâu rồi chưa vận động gân cốt, nay lại gặp một người thú vị như cậu, lão già này lại nổi hứng thú cũ lên rồi. Cậu không ngại tiếp lão già ta mấy chiêu thức chứ, gọi là giao lưu một chút.”

“A, giao lưu sao?”

Sơn không hiểu ông Lăng đang muốn nói đến vấn đề gì, nhưng ông cũng không chờ câu trả lời của cậu, mà là đi thẳng đến bãi đất trống, rồi bắt đầu thay đổi trạng thái, một mặt rất nghiêm túc. Ông Lăng dường như đã thay đổi hoàn toàn khí chất, từ một nông gia chân chất biến thành một người không ai bì được, như một con mãnh thú chuẩn bị xuất trận, khí thế trùng thiên. Nhìn ông Lăng thay đổi một vài động tác, rồi vào một tư thế phòng thủ hoàn hảo, Sơn liền nhận ra ngay ông già này chắc chắn là một cao thủ võ thuật, không phải mấy thứ biểu diễn hay phim ảnh như trên ti vi, mà là chân chính võ thuật. Ông Lăng này vậy mà muốn Sơn so chiêu cùng với ông ta?

“Ông Lăng bây giờ lại không muốn giấu giếm bản lĩnh trước mặt tôi nữa rồi?”