Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 116: Giao thủ (1)



Chương 115: Giao thủ (1)

“Cũng không phải là việc không thể tiết lộ, mà dù sao cũng chỉ là chút bản lĩnh mọn, lâu nay không sử dụng đến chưa biết chừng đã thụt lùi đi rồi.” – Ông Lăng cười đáp lại, còn nhấc tay lên khiêu chiến Sơn – “Lên chứ cậu bé?”

“Được, ông Lăng đã mời thì tôi cũng không thể bất lịch sự mà từ chối được.” – Sơn sảng khoái đáp ứng, lúc đến đối diện ông Lăng cậu còn cố tình nói một câu – “Tôi chỉ là tay mơ, có gì ông Lăng nhẹ tay giúp.”

“Ha ha, yên tâm, chúng ta chỉ là giao lưu mà thôi, tuyệt đối sẽ không để cậu b·ị t·hương đâu!”

Nói chuyện xong Sơn cũng ngay lập tức vào thủ thế cơ bản, tư thế này là trước đây cậu hay dùng với kiếm, nhưng lần này chỉ là giao lưu, Sơn cũng không lấy kiếm ra, chỉ là dùng tay mô phỏng lại động tác lúc dùng kiếm mà thôi. Việc Sơn đồng ý tiếp chiêu ông Lăng phần nhiều là do hứng thú, cậu khá tò mò về võ thuật của tinh cầu này, liệu có khác gì so với võ thuật cơ bản của Địa Cầu không, hay có so được với võ công do sư phụ sáng tạo ra không? Lão Thạch trước khi sử dụng đến kiếm đã từng sáng tạo ra một bộ võ công, thích hợp cho người tu luyện sử dụng vì có thể sử dụng chân nguyên vào các đòn t·ấn c·ông để gia tăng công kích, thậm chí là biến hoá ảo diệu, khó lường. Sơn do từ đầu đã dùng kiếm nên cũng chưa từng luyện qua bộ võ này, hôm nay lại có ông Lăng tìm mình giao lưu, Sơn nghĩ muốn thử vừa học vừa áp dụng bộ võ này luôn vào thực chiến để xem hiệu quả ra sao. Cũng coi như là học thêm một thủ đoạn t·ấn c·ông khi mình không sử dụng đến kiếm hoặc là lúc chân nguyên cạn kiệt cũng có thể dùng đến như thủ đoạn giữ mạng.

“Tư thế phòng thủ của cậu khá kỳ lạ đấy!” – Ông Lăng một mặt nghi hoặc hỏi Sơn – “Động tác này khá giống người đang dùng kiếm hơn là dùng võ, ta nói có đúng không?”

“Ha ha, không ngờ ông Lăng lại tinh mắt như vậy. Đúng là động tác này tôi hay dùng với kiếm, chỉ là vẫn vận dụng theo thói quen mà thôi.” – Sơn cũng không giấu giếm gì, trực tiếp thừa nhận – “Vậy để tôi đổi một động tác khác phù hợp hơn, xin ông cho cái đánh giá sơ bộ.”

Nói rồi Sơn liền dựa theo ký ức về bộ võ trong đầu thay đổi tư thế của mình, tư thế đầu tiên cũng chính là thủ thế, là một tư thế quan trọng. Nói nó quan trọng là vì một khi vào thủ thế hoàn hảo với bản thân, phòng thủ có thể kín kẽ, mà lúc chuyển sang t·ấn c·ông sẽ hết sức dễ dàng, nhanh chóng biến hoá, đi vào những chiêu thức khác nhau, làm cho sức t·ấn c·ông tăng mạnh. Chỉ thấy Sơn hai chân dang rộng, một trước một sau, bàn chân trước để thẳng, bàn chân ở sau thì hơi xoay ngang ra, vậy là hình thành một tư thế đứng hết sức vững vàng. Hai tay lại không về ngay tư thế mà là di chuyển qua lại trước mặt, thực hiện một vài động tác khá là “lằng nhằng” nhưng Sơn cũng không ngại làm, vì đây là bước đầu của người mới học môn võ này, là một cách để tìm ra thủ thế cho tay chuẩn, không phải ai cũng giống ai, nên mới cần rườm rà như vậy, về sau quen rồi thì có thể bỏ qua bước này. Làm qua vài chục động tác sau Sơn cuối cùng cũng tìm ra cho mình một tư thế phù hợp, bàn tay phải cậu mở ra nhưng các ngón tay khép kín, đưa ra phía trước, tay trái cũng tương tự nhưng để ở phía sau chắn trước ngực, bàn tay hướng ra phía trên khuỷu tay phải, như vậy là đã hoàn thành thủ thế.

Ông Lăng lúc mới thấy Sơn làm hàng loạt các động tác khác nhau lại tưởng là cậu không biết đến võ công, định khuyên cậu không biết thì sử dụng đến năng lực đặc biệt hay v·ũ k·hí cũng được, dù sao cũng chỉ là giao lưu, giãn gân giãn cốt, biết chừng mực là được. Nhưng khi ông nhìn thấy động tác của Sơn chậm lại, sau đấy dừng hẳn, cuối cùng kết hơp lại thành một tư thế hoàn chỉnh, là người luyện võ lâu năm, ông nhận ra được tư thế này có thể được coi là công thủ toàn diện, có thể biến đổi ứng phó được với nhiều loại trường hợp khác nhau của đối thủ. Ông Lăng lúc này đã không thể nào mà không nhìn Sơn bằng con mắt khác, ông thật không ngờ gặp một người trẻ tuổi hôm nay đột nhiên lên núi, nghĩ có chút hứng thú giao lưu cùng, cũng gọi là có chút muốn khoe khoang cho giới trẻ biết về võ công phi phàm của thế hệ trước, ai ngờ đâu lại gặp ngay người này cũng biết võ công, hơn nữa chỉ từ tư thế ban đầu ông đã thấy không thể coi thường được rồi.

“Đã coi thường cậu rồi, không ngờ cũng là người đồng đạo.” – Ông Lăng gật đầu – “Vậy thì để lão già ta xem trình độ của cậu đến mức nào rồi.”

Nói rồi ông Lăng cũng không để cho Sơn nói câu nào, mà là trực tiếp lao lên t·ấn c·ông Sơn. Ông Lăng là một người học võ, cũng là một người yêu võ, lâu không động thủ chân tay đã ngứa ngáy rồi, nay lại gặp một người cũng biết võ công, hơn nữa cũng có vẻ không tầm thường, ông không thể kiềm được hào hứng mà muốn thử chiêu ngay. Đừng nhìn ông Lăng đã có tuổi mà coi thường, là người luyện võ lâu năm, lại sống ở nơi linh khí nồng đậm một thời gian không ngắn, ông không những không chậm đi mà lại còn nhanh hơn, mạnh hơn. Chỉ thấy khoảng cách năm mét giữa hai người mà mới một bước đã bị ông Lăng thu hẹp lại rồi, ông nhanh chóng đấm ra một quyền. Sơn thấy ông Lăng t·ấn c·ông bất ngờ như vậy thì cũng có hơi lúng túng, chưa kịp ra chiêu ứng đối, chỉ có thể trước tiên phòng thủ chờ phản công lại sau. Quyền này của ông Lăng vừa đánh ra thì bị tay phải của Sơn thuận lợi đỡ lấy, nhưng dư lực thì trực tiếp đẩy cậu ra xa vài mét mới dừng lại. Nhìn trên cánh tay mình để lại một dấu nắm đấm đỏ nhạt, Sơn không khỏi cảm khái trong lòng: “Thật mạnh!”

Sơn cảm giác cú đấm vừa rồi của ông Lăng cũng chưa phải là dùng toàn lực, vậy mà đã mạnh đến bậc này rồi, nếu dùng toàn lực thì không biêt chừng cậu đã b·ị t·hương sau đòn vừa rồi. Tất nhiên bị nép về như vậy cũng một phần là do Sơn chưa dùng đến chân nguyên, chỉ thuần là sử dụng lực lượng cơ thể để đỡ chiêu, vì ban đầu cậu nghĩ nếu người ta chỉ sử dụng võ lực thì mình cũng không thể chơi xấu mà dùng chân nguyên được. Nhưng qua tiếp xúc một lần vừa rồi, Sơn rõ ràng cảm nhận được trong đòn t·ấn c·ông của ông Lăng có bao hàm một loại lực lượng đặc biệt, không phải dị năng lượng, cũng không phải chân nguyên như của người tu luyện, nếu xét ra thì nó có vẻ yếu hơn chân nguyên khá nhiều, nhưng dung nhập vào đòn t·ấn c·ông thì vẫn mạnh hơn thấy rõ. Chẳng nhẽ người tập võ đủ lâu thật có thể sinh ra môt luồng năng lượng đặc biệt bên trong cơ thể sao, giống cái gì mà gọi là chân khí như trong phim vậy. Nếu là thật thì Sơn càng lúc càng hứng thú rồi, nếu giao đấu với cao thủ võ công có chân khí như vậy thì không biết liệu mình có thể học hỏi được gì mới không, hay có thể cải tiến, sáng tạo ra chiêu thức gì hay ho như sư phụ từng làm không.

“Ồ, không có nội lực sao?” – Ông Lăng không vội t·ấn c·ông tiếp mà là đánh giá Sơn một lần – “Không có nội lực mà vẫn đỡ được quyền này của ta, xem ra cậu rèn luyện cơ thể rất tốt.”

“Cũng có luyện tập qua, chỉ là không ngờ ông Lăng lại mạnh đến vậy.” – Sơn cười đáp lại – “Không biết cái ông gọi là nội lực kia rốt cuộc là gì vậy?”

“Cậu muốn biết sao, vậy thì tiếp được thêm vài chiêu nữa của ta rồi ta sẽ giải thích cho.”

Không chờ Sơn đồng ý thì ông Lăng đã lại lần nữa xông lên t·ấn c·ông rồi, lần này Sơn cảm giác lực đạo của ông ta lại tăng thêm một phần nữa, có lẽ là xem xét dựa trên mức độ thân thể của cậu đây. Ông già này thật đúng là biết chơi, toàn t·ấn c·ông bất ngờ như vậy, nhưng Sơn cũng không phải cái bao cát chỉ chờ cho người ta đánh. Lúc đầu chỉ là chưa quen nên mới phải phòng thủ trước thôi, chứ với tốc độ cùng phản xạ của cảnh giới Khai Mạch hiện tại, Sơn làm sao sẽ không phản ứng kịp được cơ chứ. Đã ông Lăng này có lực lượng gọi là nội lực rồi, Sơn cũng không ngại mà dùng chân nguyên vào chiêu thức đâu. Lúc nắm đấm của ông Lăng gần chạm đến mình, Sơn lập tức vận dụng một chiêu thức phản công trong đầu, tay phải đưa ra gạt lấy nắm đấm tiến công của đối thủ, hoá giải lực đạo của nắm đấm, tay trái nắm lại nhanh chóng đấm ra một quyền vào người đối thủ. Ông Lăng cũng không phải tay mơ, thấy nắm đấm của mình bị Sơn nhẹ nhàng gạt ra, lại còn sắp nhận một đấm phản lại, ông cũng không lúng túng, mà là dùng tay còn lại ra phòng thủ nắm đấm của Sơn. Ông Lăng nghĩ một khi đỡ được nắm đấm này của Sơn thì ông sẽ lại ra thêm một quyền nữa, chắc chắn sẽ làm cho Sơn bay ra ngoài, tiếp sau lợi thế sẽ là của ông.

Chiến thuật sẽ là như vậy, thực tế nhiều lần ông Lăng chiến đấu cũng đã gặp tình huống như vậy rồi, ông đều tìm ra đối sách sớm và giành chiến thắng, nhưng lần này thì ông không thể ngờ được. Chỉ thấy nắm đấm phản đòn mà Sơn đưa ra đã thật bị ông Lăng tiếp được, nhưng thay vì hoá giải lực đạo của nắm đấm này rồi phản công thì ông Lăng lại bị lực lượng mạnh mẽ từ nắm đấm chấn cho bay ngược ra sau, lùi dài trên mặt đất vài mét nữa mới dừng lại được, bàn tay đỡ đòn còn có chút nhói đau. Ông Lăng khi dừng lại được rồi thì kinh ngạc không thôi, đòn t·ấn c·ông vừa rồi không làm cho ông b·ị t·hương, ông quả thật cũng chưa dùng toàn lực, nhưng thật không ngờ một người trẻ tuổi lại có thể đánh bật ông ra ngoài khi mà ông đã phòng thủ được rồi. Cái này quá vô lý, từ khi học võ đến nay, cả nước này ông cũng chưa gặp được một người trẻ tuổi nào có thể mạnh đến mức độ này cả.

“Không đúng, thằng nhóc này rõ ràng có sử dụng nội lực mà, hơn nữa nội lực lại rất mạnh mẽ, có khi phải mạnh ngang hoặc hơn cả ta, cái này sao có thể?” – Ông Lăng trong đầu đầy là nghi vấn.

“Cậu rõ ràng có nội lực mạnh như vậy rồi sao còn cố tình hỏi ta, đây là muốn đùa với lão già này sao?” – Ông Lăng giọng không vui chất vấn.