Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 117: Giao thủ (2)



Chương 116: Giao thủ (2)

“A, vậy mà bị ông Lăng này hiểu lầm rồi.” – Sơn bất đắc dĩ – “Cái này của người ta là chân nguyên, chứ có phải là nội lực như của ông đâu.”

Tất nhiên trong đầu thì nghĩ như vậy, nhưng Sơn cũng không thể nói ra chuyện mình là người tu luyện, khác với người luyện võ, vậy thì chuyện chân nguyên sẽ khó giải thích. Đã vậy thì chỉ còn cách viện bừa một cái lý do mà thôi, Sơn đang muốn học hỏi một chút võ học, cũng không thể làm người ta mất hứng được.

“A, nội lực nào, tôi có biết nội lực là gì đâu?” – Sơn giả vờ không biết.

“Cậu nghĩ lão già ta không phân biệt được sao, đòn vừa nãy rõ ràng là cậu đã dùng đến nội lực, lại còn chối nữa.” – Ông Lăng càng lúc càng không vui.

“Ông bảo đòn vừa nãy sao, ông gọi lực lượng đấy là nội lực à? Vậy thứ lỗi cho tôi không biết, sư phụ tôi lúc dạy võ cho tôi cũng không dạy tôi về cái gọi là nội lực ấy.” – Sơn bắt đầu bịa đặt.

“Ồ, thì ra là vậy! Ta bảo sao luyện võ đến trình độ cậu rồi mà còn không rõ nội lực là gì, thì ra là sư phụ cậu không dạy cho cậu biết.” – Ông Lăng nghe Sơn nói thì cũng giãn cơ mặt ra, gật gù như đã hiểu – “Đã sư phụ cậu chưa dạy thì để ta người già này nói qua một chút cho cậu hiểu.”

“Cậu đã có nội lực rồi thì cũng dễ nói thôi. Về mặt cảm nhận thì cậu tự cảm nhận được rồi, còn về mặt ý nghĩa thì nó là lực lượng mà một người luyện võ luôn hướng tới. Nội lực chỉ xuất hiện khi mà người luyện võ luyện đến một mức nhất định, thường là phải có công pháp phù hợp để luyện, như vậy thì càng giúp quá trình này nhanh hơn. Khi mà người luyện võ luyện đến cực hạn của nhân thể, kết hợp với một số bài luyện tập hô hấp cùng dược liệu hỗ trợ, dần dần sẽ sinh ra nội lực. Cuối cùng là luyện tập để sử dụng được luồng nội lực này, làm cho nó lớn mạnh hơn thì cảnh giới võ đạo sẽ tăng lên.” – Ông Lăng giải thích một mạch, sau đấy lại thở dài – “Nhưng từ xưa đến nay, người luyện võ đến cực hạn nhân thể đã ít, luyện đến sinh ra được nội lực lại càng ít.”



“Ra là vậy, cảm ơn ông Lăng đã giải thích.” – Sơn làm bộ đã hiểu.

“Cậu còn trẻ mà nội lực đã mạnh đến mức này thì quả thật là cực kỳ hiếm có, phải nói là cậu có một người sư phụ giỏi đấy. Liệu cậu có thể tiết lộ danh tính vi sư cho ta được nhận biết không?”

“A, xin lỗi ông Lăng, sư phụ tôi không muốn để lộ danh tính ra ngoài, mong ông thông cảm.”

Nói được lý do này ra Sơn cũng thấy có chút không được tự nhiên, căn bản nghe khá là máy móc.

“Ồ, vậy à? Không sao, cao nhân không thích để lộ danh tính cũng là bình thường.” – Ông Lăng gật gù đồng ý.

“Vậy là tin rồi?” – Sơn không ngờ chỉ nói vậy mà ông Lăng đã tin rồi.

“Được rồi, đã cậu có thực lực như vậy thì chúng ta tiếp tục giao lưu đi. Lần này ta sẽ không nương tay như trước nữa, cậu cũng lôi thực lực chân chính ra đi, đừng thấy ta có tuổi mà nhường ta làm gì.” – Ông Lăng lại muốn tiếp tục trận so đấu.



“Được rồi, nghe theo ông Lăng.”

Sơn cũng không chối từ, hai người lại vào tư thế chiến đấu. Lần này Sơn không bị động phòng thủ nữa mà là chủ động t·ấn c·ông trước. Sử dụng thân pháp đã học được, tốc độ tiến công của Sơn cực kỳ nhanh, không hề thua tốc độ của ông Lăng khi nãy.

“Tốc độ tốt!” – Ông Lăng khen một câu.

Sơn lao đến rất nhanh, lúc đến gần ông Lăng thì xoè tay đánh ra một chưởng hướng về ngực ông Lăng. Ông Lăng biết lực đạo của Sơn không hề nhẹ, nên cũng không nhẹ tay nữa, lần này ông đã lấy ra bản lĩnh thật sự. Chưởng của Sơn vừa đến ông Lăng nhẹ nhàng dùng tay đỡ được, rồi nhấc chân lên đá mạnh một cái. Chưởng của mình bị hoá giải, nên Sơn bị chút thất thế, gặp ngay phải một cước rất nhanh của ông Lăng, chỉ kịp dùng tay còn lại bao bởi chân nguyên đón đỡ. Một cước này của ông Lăng đúng là rất mạnh, trực tiếp đá bay Sơn ra khoảng cách gần chục mét. Mặc dù có chân nguyên hộ thể nên Sơn cũng không b·ị t·hương, nhưng lớp chân nguyên bên ngoài trực tiếp bị đá nát.

“Phòng thủ tốt, nhưng t·ấn c·ông chưa đủ linh hoạt. Có lẽ là do cậu chưa được thực chiến nhiều.” – Ông Lăng lại nhận xét một câu – “Lần này lại là ta tới.”

Sau câu trên ông Lăng lại chủ động t·ấn c·ông, tốc độ lần này còn nhanh hơn trước một lần, như một cơn gió thoảng qua, ông đã đến trước mặt Sơn rồi. Lần này thay vì là một quyền mạnh mẽ thì ông Lăng lại đấm ra hàng loạt quyền liên tiếp, lực đạo có thể không phải mạnh nhất, nhưng thắng ở chỗ linh hoạt, nếu đối phương phòng thủ không kín kẽ, rất dễ nhận đòn, thậm chí là nhiều đòn dẫn đến thua trận. Mới đầu Sơn vẫn đỡ đòn của ông Lăng rất thoải mái, nhưng theo tốc độ ra đòn của ông ngày một nhanh, cậu cảm thấy có chút khó đỡ. Nhưng dù sao võ của mình cũng là học từ sư phụ, một người tu luyện mạnh mẽ, sao có thể chỉ có chút bản lĩnh ấy. Sơn bình tĩnh lại một chút, rồi dồn chân nguyên lên hai tay, phát lực mạnh một lần, lập tức bất ngờ đẩy lùi ông Lăng đang ra liên hoàn quyền đi một đoạn, nhân lúc này đạp mạnh xuống đất một cái, nhấc chân lên là một đá. Ông Lăng bị đẩy ra cũng không nao núng, gặp một cước của Sơn, ông cũng nhấc chân lên tiếp chiêu. Hai người cùng một lúc chạm chân vào nhau, lực đạo mạnh mẽ từ chân của hai người đối đầu với nhau tạo ra xung chấn nhỏ, đủ để làm rung động mọi loại cây cối trong vườn cây của ông Lăng, bụi mù bị xốc lên bay tứ tán. Sau khi đụng chạm ngắn cả hai người lập tức tách ra, mỗi người lại lùi về một phía. Rồi cả hai lại lao lên, một già một trẻ tung ra từng quyền từng cước đối chọi nhau, không ai nhường ai. Sơn sau một lúc giao đấu cũng đã khá quen thuộc với hình thức này, nên đã không còn ở thế hạ phong, ngược lại với nguồn chân nguyên mạnh mẽ áp đảo nội lực, cậu còn đang dần chiếm thế thượng phong.

“Được rồi, cậu thích nghi nhanh quá, thân già này của ta cũng không theo được.”



Qua lại được vài hiệp nữa thì ông Lăng tách ra đồng thời chủ động dừng trận chiến. Sơn tuy đang đánh hăng nhưng cũng biết chừng mực, cậu biết ông Lăng thật ra cũng không thực sự mệt, nhưng giao lưu điểm đến là dừng, không thì sẽ có người b·ị t·hương. Ông Lăng thì đã được giãn gân cốt, còn Sơn thì học được thực chiến, như vậy cũng đã đủ rồi. Nhưng nói gì thì nói, bộ võ này kết hợp với sử dụng chân nguyên thuần thục thật sự rất mạnh, ít nhất là trong phạm vi tinh cầu này. Mình gà mờ mới học được tí da lông mà có thể chiến đấu cùng ông Lăng lâu như vậy. Nghe đâu trình độ võ thuật của ông Lăng cũng phải đứng tốp đầu của tinh cầu này, nhìn khí thế chắc không phải nói đùa.

“Nội lực của cậu mạnh như vậy, không biết đã ngoại phóng được chưa?” – Ông Lăng đột nhiên hướng Sơn hỏi.

“Ngoại phóng sao? Là phóng nội lực ra ngoài à?”

“Cũng gần như vậy, đến cảnh giới nhất định mới làm được như vậy. Mà làm được thì có thể được coi như cao thủ đỉnh cao trong giới võ thuật rồi.”

“Vậy ông Lăng có thể làm được đúng không?”

“Muốn xem không? Ta có thể thị phạm cho cậu xem.”

“Vậy mời ông.”

Ông Lăng cũng không dông dài, quay người về một hướng trống trải, hít nhẹ một hơi sau đấy nhấc tay lên đánh vào không khí một chưởng. Sơn cảm nhận được nội lực trong người ông Lăng đi theo một quy luật nhất định, nhanh chóng tụ tập lại ở lòng bàn tay, rồi theo chưởng kia mà bắn ra ngoài. Chưởng lực bắn ra ngoài vô hình vô tướng, nhưng tác động mà nó mang lại thì là thật, nó cuốn tung bụi mù xung quanh lên, bất kể là lá rụng hay là đá vụn nằm trên đường đi của chưởng này đều bị cuốn bay ra xa hàng chục mét. Khỏi phải nói uy lực của một chưởng này, nếu là Sơn đứng ngay phía trước chỉ nhận chiêu, kể cả có chân nguyên hộ thể cũng chắc chắn sẽ b·ị t·hương không nhẹ. Nhưng Sơn cũng đã nhận ra cách vận hành của cái gọi là nội lực ngoại phóng này, một cách vận dụng thấp hơn so với Sơn dùng pháp thuật, hơn nữa lại khá hao tổn nội lực trong cơ thể, xem ra là không dùng liên tục nhiều lần được.

“Chiêu này thế nào?”