Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 118: Nhắm rượu



Chương 117: Nhắm rượu

Hỏi Sơn câu này, khuôn mặt ông Lăng có chút tự hào, xem ra chiêu này trong giới võ thuật có vẻ không tầm thường. Sơn tuy không đến mức xem thường, nhưng cậu thật sự không yêu thương nổi loại chiêu thức này, vừa tốn năng lượng, hiệu quả lại không phải rất cao, nhưng tất nhiên với người luyện võ vậy đã rất tốt rồi. Vì vậy Sơn cũng chỉ đành khen một câu:

“Chiêu này của ông rất mạnh, uy lực không chê vào đâu được.” – Khen xong Sơn liền cố ý nêu ra nhược điểm của chiêu thức – “Nhưng tôi quan sát được chiêu này dùng có vẻ khá tốn nội lực, có lẽ không thể dùng nhiều lần.”

“Cậu quan sát rất tốt! Đúng như cậu nói, đây là một chiêu thức mạnh, có thể coi như đòn sát thủ, nhưng dùng nó rất tiêu hao nội lực, có muốn cũng chẳng dùng nhiều lần được, hơn nữa nếu không cẩn thận rất dễ lộ ra sơ hở, nên chung quy là không nên sử dụng nhiều.” – Ông Lăng một mặt thất vọng – “Trừ khi là cảnh giới võ đạo mạnh hơn, hoặc là cải tiến được chiêu thức này, không thì nó vẫn chỉ có thể là một con bài dự phòng.”

Sơn cũng muốn giúp ông Lăng nhưng cảnh giới của cậu còn thấp, chưa thể nhanh chóng cải tiến một chiêu thức phù hợp với nội lực của người luyện võ như vậy. Nhưng nhìn ông Lăng chỉ có chút tiếc nuối rồi gần như trở về bình thường ngay, Sơn cũng có chút khâm phục, ông già này rất rộng rãi, không vì khó khăn mà chán nản. Sau trận giao đấu này, hai người cũng coi là đánh thì sẽ quen, cũng bớt câu nệ như trước hơn. Ông Lăng còn mời Sơn vào nhà ăn bữa cơm dân dã, Sơn đương nhiên sẽ không từ chối, cậu cứ để kệ cho Phượng nằm ngoài sân hấp thu linh khí, còn mình thì theo chân ông Lăng vào nhà ngồi. Căn nhà cũng tương đối đơn giản, không khác mấy so với tưởng tượng của Sơn về một căn nhà gỗ đơn sơ. Nội thất bên trong cũng khá giản dị, chỉ có một chiếc giường đơn, một chiếc bàn lớn, vài chiếc ghế ngồi ở chung một gian. Gian còn lại sẽ là bếp cùng với cất một vài đồ vật khác, Sơn nhìn thấy rất giống kiểu bài trí của nhà nông xưa.

“Cậu ngồi đây chơi một chút, lão già ta xuống bếp làm vài món đơn giản. Hôm nay đúng dịp, cậu phải uống rượu với ta đấy.” – Ông Lăng cao hứng.

“Ồ, chỗ này của ông cũng có rượu sao?” – Sơn ngạc nhiên hỏi.

“Có chứ, ta tự cất được mấy bình, hôm nay có cậu lên thăm, là dịp tốt để lôi ra uống.”



“Vậy được, tôi cũng lâu chưa được uống rượu rồi.”

“Ha ha, chờ ta một lúc.”

Thấy ông Lăng đi vào gian bếp, Sơn thu lại nụ cười, bắt đầu ngẫm nghĩ lại về trận chiến lúc nãy. Từ trận chiến này mà Sơn có thể nhìn ra được những thiếu sót của mình, ví dụ như tư thế, động tác, tốc độ hay độ linh hoạt trong chiến đấu, những thứ này cậu đều đang chưa được thuần thục. Ngoài ra Sơn cũng học hỏi được từ ông Lăng rất nhiều đặc biệt là kinh nghiệm chiến đấu và xử lý tình huống. Để cho tiết kiệm thời gian, Sơn còn tranh thủ ngồi tu luyện cùng lúc, vừa gia tăng tu vi, vừa tiêu thụ kinh nghiệm chiến đấu, dù sao linh khí trên này nồng đậm như vậy, hiệu quả tu luyện sẽ rất cao. Qua một lúc thì ông Lăng cũng hoàn thành việc bếp núc, lục tục từ trong bếp đi ra, miệng còn vui vẻ hô lên:

“Món ăn tới đây!”

Sơn cũng tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, hướng mắt quan sát ông Lăng trên tay bê hai đĩa thức ăn, eo còn ôm lấy một bình chất lỏng màu vàng đục, xem ra là một bình rượu. Nhìn mặt ông Lăng hớn hở, không biết là do lâu chưa được uống rượu hay là do có bạn nhậu cùng nên vui.

“Nay cho cậu nếm thử bảo bối của ta.” – Ông Lăng đặt mọi thứ trên tay xuống bàn, sau đấy vỗ vỗ vào bình rượu.

“Bảo bối cơ à, ông có phóng đại quá không?” – Sơn có chút hứng thú với lời này.



“Cũng không sai biệt lắm, rượu này ta ủ bằng toàn nguyên liệu quý đấy.” – Ông Lăng bĩu môi, cũng đã tiện tay rút ra hai cái chén con – “Để ta rót cho cậu thử xem.”

Khi ông Lăng mở nắp bình rượu ra, một mùi hương thơm nồng xộc thẳng vào mũi Sơn, mùi này làm cho cậu có chút ngây ra, sau mấy giây mới định thần lại. Rượu này thật má nó quá thơm, mấy loại rượu xịn nhất mà Sơn từng được uống ở Địa Cầu cũng chưa có loại nào đạt được trình độ này. Đây mới chỉ là mùi hương, còn chưa uống, nếu uống thì không biết mùi vị sẽ còn như thế nào.

“Ha ha, ngây ngất chưa cậu bé?” – Ông Lăng nhìn ánh mắt Sơn hơi ngây ra, cười có chút hả hê.

“Khà, khà, rượu của ông làm từ cái gì mà thơm gớm vậy? Lần đầu tiên tôi được ngửi thấy đấy.” – Sơn ngại ngùng cười khan.

“Hầu hết là từ thảo dược quý, dược liệu bổ thân, đặc biệt có mấy loại tạo mùi khá tốt. Mấy người luyện võ như chúng ta uống vào rất hợp, giúp ích nhiều cho cơ thể.” – Ông Lăng vừa giải thích vừa rót rượu đầy hai chén – “Nào, uống với ta một chén.”

“Vậy tôi cũng không khách khí nữa.” – Sơn giơ chén lên mời – “Chúc mừng cuộc gặp gỡ này của chúng ta, cũng chúc sức khoẻ ông Lăng.”

“Ha ha, chúc hay lắm, cạn chén đi.”



Nói rồi hai người cạn chén rồi uống một hơi hết sạch chén rượu trong tay. Rượu vào miệng rồi trôi tuột xuống bụng, một cảm giác dịu nhẹ, ấm áp lan toả ra toàn thân thể Sơn. Loại rượu này thực sự uống rất ngon, kể cả người không mê rượu như Sơn uống lần đầu cũng phải bị cái vị cay cay ngọt ngọt này mê luyến. Đấy là về vị, còn cái chính phải nói đến độ “bổ” của nó, rượu này phải nói là bổ quá mức bình thường, nếu không phải võ giả như ông Lăng hay người tu luyện như Sơn, chỉ nhấp một chút rượu trong chén cũng phải bổ c·hết người thường. Nhưng đối với người luyện võ lại cực kỳ có lợi, bồi bổ thân thể, khí huyết không nói, còn có thể thanh trừ một số độc tố. Những cái này đối với Sơn thì không có nhiều tác dụng, do cảnh giới đã vượt qua tác dụng của phàm dược, nhưng rượu này lại được ủ từ nước chứa linh khí nồng độ cao trên này, dường như còn trộn thêm cả vài loại dược liệu tự nhiên trên núi, thành ra cũng rất tốt cho tăng cường tu vi của cậu.

“Rượu ngon!” – Sơn chỉ nhận xét bằng một từ, nhưng ý vị thì rất rõ ràng rồi.

“Ta ủ ra mà lại, gặp khách như cậu ta mới lấy ra uống đấy, chứ bình thường thèm cũng không nỡ lấy ra đâu.” – Ông Lăng đắc ý – “Nhưng cậu uống vào cũng cảm thấy rồi đấy, đây là thứ đại bổ, như ta và cậu cũng không thể uống quá nhiều. Người ta nói rồi, thứ gì bổ quá thì sẽ th·ành h·ại.”

“Tôi hiểu.” – Sơn đáp lại.

Lời ông Lăng nói không sai, nhưng đấy là đối với chính ông thôi, còn với người tu luyện như Sơn thì chưa đủ đô, cậu có liền lúc tu hết cả bình thì cơ thể vẫn bình thường. Nhưng tất nhiên Sơn cũng không thể nói với ông Lăng là mình uống bao nhiêu cũng không sao, ông để bình này tôi uống hộ cho rồi.

“Đến, thử mấy món lão già ta làm ra đi, toàn là chế biến từ mấy thứ trồng được trên núi này đấy.” – Ông Lăng lại chuyển hướng – “Nói không phải chứ ta vẫn rất tự tin vào tay nghề nấu ăn của mình đấy.”

Sơn dùng đũa gắp thử một miếng rau ăn vào, dùng những thứ trồng được trên núi này quả thật vị được tăng lên rất nhiều, không có gì để chê. Thế là hai người một già một trẻ ngồi một bàn ăn lấy thức ăn, thỉnh thoảng lại uống một chén rượu, rồi nói chuyện với nhau rôm rả, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

“Sơn này, cậu có biết truyền thuyết về rồng không?”

Đang lúc nói chuyện, ông Lăng lại tỏ vẻ thần bí hỏi Sơn một câu nghe rất mơ hồ. Sơn biết về rồng trong truyền thuyết, nhưng đấy là ở Địa Cầu, còn ở tinh cầu này, cậu có biết tí gì đâu, sao mà trả lời đây.