“Rồng sao? Truyền thuyết về rồng ai mà chả biết đến chứ, tự nhiên ông lại hỏi đến làm gì? Hay là ông muốn tôi kể lại cho ông nghe?” – Sơn nửa thật nửa đùa đáp lại.
“Tầm bậy, ta sống lâu hơn cậu, kiến thức uyên bác hơn, ta chưa kể cho cậu nghe thì thôi, cậu lấy cái gì mà kể cho ta.” – Ông Lăng châm chọc một câu, rồi lại nghiêm túc nói – “Đã cậu biết những truyền thuyết này, vậy cậu có tin vào chúng không?”
“A, tin không ấy à?” – Sơn một mặt khó hiểu – “Tuy tôi rất thích mấy câu chuyện liên quan đến rồng, nhưng dù sao cũng chỉ là nghe kể, hoặc là đọc trong sách báo, tóm lại đều là do con người sáng tạo ra, không nhìn thấy tận mắt sao mà tin cho nổi.”
“Vậy nếu được nhìn thấy tận mắt thì cậu có tin không?” – Ông Lăng thần bí nói.
“Nếu đã thấy tận mắt thì sao mà không tin cho nổi.” – Sơn nghi ngờ, lời nói cũng có chút đùa cợt - “Đừng nói với tôi là ông thật sự nhìn thấy rồng rồi nhé!”
Tuy bên ngoài Sơn làm bộ không tin, nhưng trong lòng lại là nổi sóng, thật chẳng nhẽ tinh cầu này từng có rồng xuất hiện. Rồng là loài vật trong truyền thuyết, kể cả là theo quan niệm mỗi vùng, chúng đều mang theo đặc điểm cùng sức mạnh đặc biệt vượt qua phạm trù động vật thông thường, không ai có thể nghĩ chúng sẽ có thật. Nhưng đến chuyện tu luyện huyền ảo như vậy còn có thể có, vậy chuyện rồng tồn tại cũng có khả năng rất cao, chỉ là Sơn chưa được tận mắt thấy mà thôi, cậu cũng chưa từng thắc mắc qua hay được sư phụ thông tri cho. Bây giờ lại nghe được ông Lăng chủ động nói đến vấn đề này, Sơn có chút trông chờ.
“Nói thật với cậu ta đã từng nhìn thấy rồng rồi, chính xác hơn mà nói thì là một bộ xương của rồng.” – Ông Lăng cũng không thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói – “Cái này là ta được nhìn thấy khoảng gần hai chục năm trước, được khai quật lên từ dưới một vùng đất trũng, hình như ở thời cổ đại nơi này nằm trọn dưới đáy biển.”
“Lúc mới nghe nói ta cũng không tin đâu, nhưng khi được chứng kiến tận mắt thì ta bắt buộc phải tin rồi. Bộ xương này được bảo quản dưới lớp đất đá sâu rất hoàn chỉnh, không thấy có dấu hiệu bị tàn phá nào. Chỉ tính khung xương sống thôi mà nó đã dài đến gần 15 mét rồi, khung xương to chắc khoẻ, cứng đến không tưởng, muốn cắt cũng khó có thể cắt nổi. Tứ chi giống như của loài bò sát phân bố đều hai bên, đều có móng vuốt sắc nhọn. Đặc biệt là phần đầu, y hệt như trong những câu chuyện dân gian đã mô tả qua, chính xác là đầu rồng.” – Ngừng một chút, ông Lăng lại nói – “Việc này quá khó tin, có thể sẽ gây ra ảnh hưởng to lớn, nên luôn được chính phủ liệt vào bảo mật cấp độ cao nhất, không phải ai cũng có thể biết được đâu.”
“Vậy tại sao ông lại nói cho tôi biết?” – Sơn khó hiểu.
“Ha ha, ta chỉ coi nó như câu chuyện bàn nhậu, vui vẻ thì nói đến thôi, dù sao thế giới cũng đã thế này rồi, giấu giếm cũng có để làm gì nữa đâu.” – Ông Lăng bật cười – “Thứ này xuất hiện đúng là quá mức ly kỳ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ còn bộ xương, ngoài giá trị nghiên cứu ra thì cũng chẳng còn gì khác, tận thế đến thì nó cũng chỉ là đồ bỏ.”
“Vậy ông có biết bộ xương đó bây giờ đang được cất giữ ở đâu không?” – Sơn vội hỏi.
“Là ở trung tâm nghiên cứu bí mật dưới lòng đất ở thủ đô. Sao, cậu muốn đi xem thử sao?”
“Tất nhiên rồi, thứ hi hữu như vậy không đi xem trực tiếp thì thật tiếc.”
“Nếu theo cậu nói về các căn cứ được thành lập, nơi đó hẳn cũng vẫn là nơi được bảo mật rất cao, cậu có nghĩ là mình vào được đó thăm quan không?” – Ông Lăng dội gáo nước lạnh thẳng xuống đầu Sơn.
“Đến lúc đó sẽ có cách thôi.” – Sơn nói qua loa – “À mà ông có thể cho tôi biết địa điểm cụ thể được không?”
“Nó nằm ở vị trí…”
Lấy được thông tin vị trí bộ xương rồng từ chỗ ông Lăng, Sơn quả thật có tâm muốn chạy đến xem ngay lập tức. Có thể với người bình thường trong tận thế, một bộ xương chỉ là đồ bỏ, nhưng đối với người tu luyện, chưa biết chừng nó sẽ có ích lợi. Rồng mà, sinh vật huyền bí trong truyền thuyết, chỉ là bộ xương cũng có khả năng nắm giữ bí mật gì đấy. Nghĩ đến đây Sơn càng hào hứng hơn, nhưng nghĩ đến thực lực cùng hoàn cảnh hiện tại, cậu tạm thời kìm nén hưng phấn lại, dù cho có muốn nhưng bây giờ chưa thích hợp. Đến lúc phù hợp thì tất sẽ có cơ hội tiếp cận bộ xương ấy. Việc trước mắt bây giờ của Sơn là phải tìm hiểu chi tiết ngọn núi này, làm thế nào mà nó có nguồn linh khí dồi dào như vậy, đủ để ảnh hưởng đến sự vật xung quanh.
Ăn uống, trò chuyện với nhau một lúc nữa, cảm thấy đã thoả mãn rồi, ông Lăng có mời Sơn nếu không có chỗ để đi thì có thể ở lại bầu bạn cùng ông. Quả thực nếu là người bình thường, lại trong thời kỳ hậu tận thế, xác sống, dị thú ngang dọc, sống ở một nơi yên bình không nguy hiểm gì, lại đủ ăn, đủ ở như đây quả thực là rất đáng mơ ước. Nhưng Sơn lại không phải người bình thường, cậu cũng có mục tiêu quan trọng cần phải thực hiện, nên chỉ có thể từ chối.
“Ta tôn trọng quyết định của cậu, dù sao cũng là người trẻ tuổi, đâu thể sống an nhàn mãi một chỗ như lão già ta được chứ.” – Ông Lăng nói với giọng tiếc nuối – “Ta sống đến ngần này tuổi rồi mà chưa từng một lần thu đồ đệ, gặp được cậu ta rất ưng ý, cũng rất muốn thu cậu làm đệ tử đầu tiên, nhưng cậu đã có sư phụ rồi, hơn nữa trình độ có lẽ còn hơn ta rất rất nhiều, sao ta có thể dạy giỏi hơn được cơ chứ.”
“Gặp nhau là cái duyên, ta thì không truyền công pháp ra ngoài, nhưng ở đây có một quyển ghi lại tâm đắc và kinh nghiệm của ta từ ngày đầu luyện võ, tặng cho cậu. Nếu có khó khăn gì thì có thể đọc tham khảo.”
“Cảm ơn ý tốt của ông Lăng, vậy tôi xin được nhận.” – Sơn có chút bối rối, người ta tặng mình quà mà mình không có gì để tặng lại – “Thật ngại quá, nay được ông chiêu đãi như vậy mà không có gì để hồi đáp lại.”
“Nào cần cái gì mà hồi đáp, cậu có lòng là được rồi.”
“À, có rồi!” – Sơn chợt nghĩ đến cái gì, một mặt nghiêm túc nhìn ông Lăng – “Ông tin tôi chứ?”
“A, ý cậu là sao?”
Đột nhiên nghe Sơn hỏi câu này, ông Lăng có chút khó hiểu, đang yên đang lành hỏi câu này làm gì. Nhưng lúc ông nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc cùng ánh mắt Sơn, ông dường như hiểu ra một chút gì đấy.
“Ta với cậu tuy hôm nay mới gặp lần đầu, nhưng ta tin tưởng vào ánh mắt của mình, cậu là một người tốt, rất đáng để tin tưởng vào.” – Ông Lăng nghiêm giọng nói.
“Cảm ơn ông, vậy là tốt rồi.” – Sơn cười mỉm – “Bắt tay một lần trước khi tôi rời đi chứ?”
Ông Lăng tuy vẫn còn chút khó hiểu nhưng vẫn giơ tay lên nắm lấy tay Sơn. Lúc vừa nắm vào đột nhiên một luồng lực lượng kỳ lạ từ lòng bàn tay Sơn đi thẳng vào bàn tay ông Lăng, sau đấy chạy vào cơ thể ông. Ông Lăng giật thốt, nghĩ thầm có gì không ổn, đang định rút tay lại, nhưng khi nhìn vào ánh mắt bình tĩnh cũng nghiêm túc của Sơn, như muốn nói ông hãy an tâm, ông lại bỏ đi ý định đấy, để mặc cho lực lượng kia du động trong cơ thể mình. Mất vài phút, Sơn thả tay ra, vui vẻ nói:
“Coi như đây là quà của tôi, có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Tạm biệt!”
Ông Lăng còn muốn nói gì, thì đã thấy Sơn nhẹ nhàng nhảy lên trên kiếm bay mất khỏi tầm mắt của ông. Ông Lăng chỉ biết trợn tròn mắt nhìn về hướng Sơn biến mất, nửa ngày sau mới định thần lại. Lúc này ông cảm nhận lại một lần cơ thể mình, cảm nhận được có lực lượng kỳ lạ kia vẫn đang lởn vởn trong cơ thể mình. Lực lượng này rất mạnh, mạnh hơn nội lực của ông nhiều, nhưng nó cũng không gây hại gì, ngược lại là đang thúc đẩy cho nội lực của ông chậm rãi lớn mạnh hơn, cũng thông thuận lưu chuyển trong kinh mạch hơn. Ông Lăng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng cũng có chút tiếc nuối, ông lại nhìn về hướng vừa rồi, khẽ mỉm cười: