Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 120: Khảo sát đỉnh núi



Chương 119: Khảo sát đỉnh núi

Sơn không sợ để lộ bản lĩnh bay lượn trên trời, vì dù sao việc cậu tặng ông Lăng một luồng chân nguyên hỗ trợ tu luyện cũng đã nói rõ cậu không đơn giản rồi. Tuy tiếp xúc cũng chưa lâu, nhưng Sơn vẫn khá tin tưởng vào nhân phẩm của ông Lăng, hẳn là sẽ không tuỳ tiện nói chuyện của mình ra ngoài. Nhưng kể cả tệ nhất là có bị tiết lộ cũng không sao, bây giờ Sơn hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ mình rồi, cảnh giới lớn thứ hai này thực lực tăng trưởng cũng không phải là lặt vặt.

Sơn cưỡi kiếm cũng không lập tức rời đi đỉnh núi, vì mục đích của cậu là thăm dò bí mật linh khí trên núi tại sao lại nồng đậm đến như này. Sơn chậm rãi bay vòng quanh đỉnh núi này một vòng để tìm hiểu kỹ càng. Đừng nghĩ đây là đỉnh núi thì diện tích nó sẽ bé, trên thực tế đỉnh núi này không những bằng phẳng, mà nó còn rộng rãi đến mức không ngờ. Vị trí nhà ông Lăng thật ra chỉ nằm ở một góc nhỏ của đỉnh núi mà thôi, còn lại thì Sơn đều chưa kịp khám phá. Lần này Sơn phá lệ không đi bộ mà chọn bay lên là vì muốn tăng tốc độ cùng phạm vi quan sát đỉnh núi. Bay được một đoạn Sơn đã nhìn thấy một hồ nước nhỏ, đây chắc là hồ nước đã cung cấp nước cho ông Lăng sử dụng, cậu liền đáp xuống dưới xem thử. Đúng như dự đoán ban đầu của Sơn, hồ nước này rất trong, rất sạch, lại chứa một lượng không nhỏ linh khí hoà tan, tuy chưa đạt đến linh thuỷ, nhưng cũng đã rất tốt rồi. Đưa tay vào trong hồ nước, Sơn nhắm mắt cảm nhận một lần. Đột phá cảnh giới Khai Mạch, độ mẫn cảm của Sơn với linh khí đã tăng lên khá nhiều, rất có khả năng chỉ cần tiếp xúc gián tiếp cậu cũng có thể lần ngược lại nguồn gốc phát tán ra linh khí mãnh liệt như thế này. Mấy phút trôi qua, Sơn vẫn không thể cảm nhận thấy gì khác biệt, chỉ có thể thất vọng rút tay trở về.

“Xem ra nguồn nước này không có liên kết trực tiếp gì với ngọn nguồn linh khí, có chăng chỉ là do tồn tại đủ lâu thì lượng linh khí hoà tan lớn thôi.” – Tự suy đoán một chút, Sơn lắc đầu – “Chỉ có thể tìm kiếm vị trí khác thôi!”

Lại cưỡi lên phi kiếm, Sơn tiếp tục tiến vào sâu hơn. Nhân nói đến kiếm, thanh kiếm mới này quả nhiên là đồ tốt, luận về sức chiến đấu đã rất mạnh rồi, dùng làm phương tiện bay lượn, nó vừa giảm đi lượng chân nguyên tiêu hao, tốc độ bay tối đa lại còn lớn hơn thanh kiếm cũ rất nhiều, Sơn bay bằng thanh kiếm này hết sức hài lòng. Đang tận hưởng cảm giác bay lượn, Sơn lại cứ cảm giác như mình vừa quên một cái gì đấy quan trọng.

“A, Phượng, quên nó ở nhà ông Lăng rồi!”

Sơn cuối cùng đã nhớ ra mình quên gì rồi, cậu mải đi mà quên mất Phượng vẫn đang nằm ở ngoài nhà ông Lăng hấp thu linh khí. Với tốc độ lăn của nó chắc chắn không thể nào mà đuổi kịp được tốc độ phi kiếm của Sơn, kể cả cậu đã cố tình bay chậm lại rồi. Sơn chỉ có thể bay vòng trở lại tìm Phượng, lần sau tốt nhất là mang nó theo bay cùng để khỏi bị lạc. Dù sao cũng mới thu nó làm vật nuôi, nó lại có hỗ trợ mình đột phá cảnh giới, không thể bỏ nó lại được. Mới bay ngược trở lại chưa được bao lâu, Sơn đã phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc bé xíu dưới mặt đất rồi, đúng là Phượng đang lăn lông lốc theo hướng cậu vừa đi qua. Nhìn thì có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng Sơn chắc chắn là tốc độ của nó đã nhanh hơn trước rất nhiều, phải bằng gấp đôi có hơn. Cái này quá vô lý, sao tốc độ của nó lại thay đổi chóng mặt như vậy được, chẳng lẽ chỉ nằm hấp thu linh khí nồng đậm nửa ngày cũng có thể làm cho tốc độ của nó tăng lên? Sơn liền hạ cánh xuống dưới đất sát Phượng, Phượng cũng đã nhận thấy Sơn lại gần, nó cũng lập tức dừng lăn lại, bất động tại chỗ. Sơn nhấc bổng Phượng lên cao, lật qua lại xem xét tỉ mỉ, quả thật không có gì thay đổi, không đúng, vẫn có thay đổi, đó chính là cân năng của nó. Sơn cảm thấy nó không lớn hơn nhưng lại nặng hơn trước phải cả gần chục cân, heo ăn tăng trọng cũng không tăng cân nhanh như nó được, mức tăng cân này quá mức bất hợp lý. Nhưng ngẫm một chút, Phượng không phải một sinh vật bình thường, bất hợp lý với mình có khi lại là bình thường với nó. Tập hợp mấy đặc điểm này lại, có lẽ nó sau khi hấp thu năng lượng đến một mức nhất định, đã phát triển thêm một vòng, thể tích không thay đổi, nhưng khối lượng lại tăng khá nhiều, hơn nữa tốc độ di chuyển cũng đã được tăng lên đáng kể, đây coi như là một dấu hiệu tốt đi, nó vẫn có thể lớn lên được, không đến mức nuôi bao lâu vẫn đổ sông đổ bể.

Cảm thấy không còn dấu hiệu gì khác thường nữa, Sơn lúc này mới từ bỏ việc quan sát, lại leo lên phi kiếm chuẩn bị bay đi tìm kiếm tiếp. Nhìn vào Phượng trong tay, Sơn vừa cười vừa nói với giọng áy náy:

“Lúc nãy… hơi lơ đãng… để mày… tự đi… hơi xa… cho tao… xin lỗi.”

Không biết nó có hiểu lời này không, nhưng Sơn cũng kệ, chỉ ôm chặt lấy nó rồi bay vù vù lên không. Lần này trực tiếp bay qua nửa cái đỉnh núi, vậy mà ngoài nhiều tảng đá lớn nằm ngổn ngang, một vài cây cối hơi phát triển hơn thông thường ra, Sơn cũng không phát hiện thấy có gì đặc biệt. Bỏ qua khu vực này, Sơn lại tiếp tục tìm kiếm trên diện rộng. Lúc mà Sơn tưởng chừng như mình đã nghĩ nhiều, sẽ không thực sự có gì đặc biệt để cậu tìm đến thì chợt cậu đã nghe thấy một tiếng động lạ. Đây là tiếng của một loài động vật phát ra, Sơn không nhận ra được đây là tiếng của loài gì, chỉ có thể chắc chắn là động vật, cũng không phải mấy loài bị biến dị. Vốn ở rừng hay núi non hoang dã, nghe thấy tiếng động vật chim chóc kêu lên thì cũng không có gì lạ, thậm chí còn là quá thông thường, nhưng hôm nay Sơn nghe được tiếng động vật phát ra lại hết sức ngạc nhiên, thậm chí như nghe được một trong những âm thanh hay nhất từ trước đến nay. Nó cho biết rằng cậu đã tìm được một dấu hiệu của sự đặc biệt trên đỉnh núi này. Tại sao nói như vậy, vì từ lúc Sơn leo l·ên đ·ỉnh núi đến bây giờ, chưa từng thấy qua bóng dáng một loài động vật nào, kể cả những loài nhỏ bé nhất, cậu cứ nghĩ là do chúng không lên nổi được đây từ đầu, hoặc là đã ngỏm hết từ lâu rồi, hoặc nói vui là chúng tránh nơi đây như tránh tà, kể cả chim chóc cũng không dám lên đây sinh sống, mặc cho môi trường sống hết sức tốt. Nhưng bây giờ lại nghe thấy được có tiếng động vật phát ra, như vậy cũng tức là động vật không ghét nơi này, mà vẫn sống ở đây, chỉ là không biết chúng nó trốn đi đâu mất rồi?

Không nói ngoa khi âm thanh mới phát ra này chính là mấu chốt duy nhất để Sơn tìm ra một thứ gì đấy đặc biệt trên vùng đỉnh núi này. Sơn không chậm trễ, vừa lắng tai nghe xem âm thanh vừa rồi còn phát ra không, vừa nhanh chóng lần theo hướng phát ra âm thanh vừa nãy mà bay đi. Quả nhiên âm thanh này lại một lần nữa vang lên, Sơn chắc chắn hướng đi rồi lập tức lao vù về phía ấy. Té ra địa điểm phát ra âm thanh kia lại chính là khu vực có hàng loạt đá tảng Sơn mới đi qua vừa nãy. Lúc nãy Sơn đã kiểm tra qua một lượt chỗ này rồi, có thấy gì đâu, giờ cuối cùng lại là quay về đây. Sơn có chút không tin tưởng được vào các giác quan cùng khả năng tìm kiếm diện rộng của mình rồi. Lại tập trung lắng nghe một hồi, may mà tiếng kêu vừa rồi vẫn còn phát ra thêm một lần nữa, Sơn lại lần theo. Đi bộ sâu vào dãy đá thêm vài chục bước, Sơn cuối cùng cũng tìm ra vị trí tiếng động đã phát ra rồi. Nó chính là từ một cái lỗ bé xíu dưới đất, ẩn dưới bóng một tảng đá lớn. Lỗ này còn bé hơn lỗ chuột bình thường, lại bị cỏ cùng đá che khuất, chả trách Sơn với giác quan nhạy bén cũng không để ý đến được.

“Éc, chít!” – Âm thanh vừa nãy lại vang lên, to và rõ, chính là từ cái lỗ nhỏ này.