Vừa thả Phượng xuống đất, nó đã ngay lập tức lăn lòng vòng quanh cái lỗ, dường như là rất phấn khích. Con hàng này rất mẫn cảm với năng lượng, nên nếu nó có biểu hiện như thế này, nhiều khả năng bên trong cái lỗ này có thứ gì đấy chứa đựng một nguồn năng lượng quá hấp dẫn với nó. Cẩn thận cúi người xuống vạch đám cỏ che đi miệng hố, Sơn bắt đầu ghé mắt vào nhìn xem thứ gì bên trong đã tạo ra cái tiếng động vừa rồi.
“Ra là một con chuột bị kẹt bên trong!” – Sơn ngạc nhiên – “Sao mà nó lại bị kẹt ở đây được cơ chứ?”
Không phải chuột có thể đào hố làm tổ sao, sao lại còn bị kẹt được cơ chứ, Sơn rất khó hiểu, kể cả khi con chuột này có hơi to béo một chút. Sơn muốn tìm hiểu xem là có vấn đề gì, nên thò tay muốn đào rộng miệng hố ra. Mới chỉ đào được vài lần thì đã đụng ngay một thứ khá cứng rồi, xem ra con chuột bị kẹt cũng là có lý do. Nhận thấy dùng tay trần không đào lên được, Sơn trực tiếp dùng kiếm để đào, tất nhiên cũng không phải là thực sự dùng kiếm đào như dùng xẻng, mà là truyền vào một ít chân nguyên, rồi dùng kiếm xé mở ra một đường dưới đất. Sơn thuận lợi đào ra được một tảng đá có một cái lỗ tròn ở giữa, con chuột vẫn còn bị kẹt bên trong, tất nhiên. Khẽ dùng lực đập một phát vào miệng lỗ, con chuột bị đập bay ra ngoài. Con chuột thấy người đương nhiên là hốt hoảng muốn chạy, nhưng Sơn đã nhanh chân hơn, kịp thời túm được nó, nhấc nó lên để trước mặt quan sát. Con chuột này có lẽ lại là một sinh vật đặc thù của tinh cầu này, nhìn qua thì giống như chuột, nhưng lại có vài đặc điểm khá lạ mắt. Cái mũi của nó hơi ngắn, răng cửa dài quá độ, tứ chi to khoẻ, nhìn như có cơ bắp cuồn cuộn, đúng, chính là cơ bắp, giống như là một con chuột biết tập thể hình vậy. Nó có một thân lông ngắn màu nâu đậm, sờ vào lại khá mượt mà, xem ra là môi trường sống rất tốt. Nhìn nó bị kẹt vào đây xem ra nhiều khả năng là bị loài khác truy đuổi.
“Mày hôm nay mạng lớn đấy, lại gặp được tao.” – Sơn lẩm bẩm, còn tiện tay búng vào mông con chuột làm nó kêu rối rít lên.
Ngoài những đặc điểm kia ra, Sơn còn kịp cảm nhận được trong cơ thể con chuột có một tia linh khí nhỏ bé vờn quanh, xem ra bên dưới cái hố kia chắc chắn có gì đấy. Vừa thả con chuột ra, nó liền co giò lên chạy trở lại miệng hố, rồi chui tọt vào trong. Sơn cũng không rảnh, cậu lập tức theo cái lỗ vừa rồi đào sâu xuống dưới, cố gắng khống chế chân nguyên để không phá huỷ đi đường đi. Sau một hồi đào bới miệt mài thì dường như đã đến biên giới, đẩy nhẹ lớp đất mỏng trước mặt, một lối đi rộng rãi hơn mở ra trước mắt Sơn. Quan sát cẩn thận xung quanh, đây chính xác là một cái hang, một loại hang trong lòng núi, hang cũng không lớn lắm nhưng cũng đủ để một người như Sơn đứng thẳng. Nhìn lại đoạn đường mình vừa đào sau lưng, đây là Sơn đào nghiêng chéo xuống dưới, tính ra chỗ này phải cách mặt đất đến cả vài chục mét. Nếu không nhầm thì bây giờ ngoài trời đã đen kịt, nhưng trong cái hang nhỏ này cũng không tối lắm, có chút ánh sáng lờ mờ phát ra từ thành hang. Sơn tiến lại quan sát, thì ra là do một loài rêu tự phát sáng bám dính trên tường. Đi lên thêm một đoạn quả thực có dấu hiệu của động vật thường xuyên sinh hoạt ở đây, xem ra cái hang này chính là tổ của con chuột kia, chỉ là bị đe doạ nên đành phải chạy lên trên thoát thân.
Từ từ lần theo tường đi ra, không mất bao lâu là Sơn đã thấy cửa hang trước mắt rồi. Ở ngoài cửa hang, Sơn phóng tầm mắt bao quát toàn bộ khung cảnh trước mặt lại. Đây là lần đầu tiên Sơn nhìn thấy một khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ mà đặc thù đến như vậy. Sẽ không quá đáng nếu nói nơi đây chính là một thế giới riêng biệt so với ngoài kia. Từ cây cối cho đến chim chóc, động vật tất cả đều rất khác biệt so với những loài thông thường mà Sơn từng biết, chí ít là về kích thước, tốc độ tăng trưởng. Nơi đây dường như không bị ảnh hưởng một chút gì từ dị năng lượng bên ngoài, không có một thứ gì bị biến dị cả. Không khí bên trong tràn đầy linh khí, khiến cho mọi thứ bên trong dường như có linh tính hơn. Chỉ riêng việc hít thở thôi cũng đủ để làm cho cơ thể khoan khoái, dễ chịu rồi, nhìn Phượng ở bên cạnh hút lấy hút để linh khí là biết. Trước cứ mặc kệ cho Phượng nằm ở đây đã, Sơn sẽ tranh thủ đi khám phá một lượt hang ngầm này. Dù sao cũng là hang nằm trọn ở trong lòng núi, không quá lớn được, sẽ không mất bao lâu để tham quan hết cái hang lớn này.
Sơn cũng không vội vàng gì nên cứ thong thả cuốc bộ, vừa thăm thú cảnh vật vừa tìm kiếm xem có gì thú vị không. Trong cái hang lớn này thậm chí còn sáng hơn cả bên trong hang nhỏ kia, gần như có thể so sánh với ban ngày lúc ở ngoài. Xem ra loại rêu phát sáng kia rất phát triển ở trong đây, luôn duy trì ánh sáng 24 giờ. Từng thân cây to lớn lần lượt xuất hiện trước mặt Sơn, cây nào cây nấy phát triển vượt bậc so với bình thường, tất nhiên không phải lớn kiểu biến dị, mà là thuộc về tự nhiên. Nó giống như thời kỳ cổ đại, khi mà cây cối, thực vật được phát triển thoả thích, không bị môi trường ô nhiễm, ít ô-xi cản trở. Chiều cao bình quân phải có trên chục mét, những cây cao nhất cũng có vài chục mét, thân cây đều thường ở khoảng vài người trưởng thành ôm mới hết. Ngoài ra các loài rong rêu, dây leo cũng phát triển thịnh vượng, đi sâu vào rừng không khác gì với đi vào thế giới cổ đại, tạo cho người ta cảm giác hoang sơ, lâu đời. Trong này phổ biến là các loài động vật nhỏ sinh sống, tất nhiên là con nào cũng lớn vượt kích cỡ thông thường từ hai đến năm lần. Sơn có phát hiện được một vài con cáo lớn, xem ra đây là loài thống trị ở hang động này. Một con cáo là nhỏ bé bên ngoài thì ở trong này phải to ngang một con hổ.
“Ồ, cũng thông mình phết chứ không phải đùa.”
Sơn nhìn mấy con cáo này chỉ quan sát mình chứ không phát động t·ấn c·ông, ngạc nhiên khen lấy một câu. Phải nói là bọn này còn khá có linh tính, trí tuệ không hề thấp, chúng nó nhận ra Sơn không phải là thứ chúng có thể trêu vào được, nên mới không chủ động t·ấn c·ông. Xem ra sống lâu trong hang động nồng đậm linh khí này cũng làm linh trí chúng nó khai mở phần nào, còn có thể nhận ra một chút sự đe doạ đến từ khí tức người tu luyện trên người Sơn. Động vật trong này có thể phát triển vượt bậc, nhưng dù sao cũng chỉ là phát triển, cũng không thể so sánh được với động vật biến dị ngoài kia, nên sức chiến đấu sao có thể lại được, cho nên so với Sơn thì đám này vẫn chỉ là yếu gà thôi. Đã không có con nào chủ động t·ấn c·ông, Sơn cũng lười động đến chúng nó, cứ tiếp tục cất bước thăm thú trong rừng cây thôi.
“A, vậy mà lại đi theo tao sao?”
Sơn nhận ra mấy con cáo này không t·ấn c·ông, nhưng lại luôn giữ khoảng cách nhất định rồi đi theo sau cậu. Bọn này là do muốn bảo vệ lãnh thổ hay là vì tò mò mà muốn đi theo, Sơn không rõ lắm về tập tính của bọn này, cũng không quan trọng, cậu cứ để kệ cho chúng nó theo sau, nếu có dấu hiệu t·ấn c·ông mình thì cứ trực tiếp tiễn chúng nó lên đường là được. Trên đường đi thỉnh thoảng thấy cây nào có trái cây Sơn sẽ leo lên hái vài quả ăn luôn. Mấy loại quả này đều có chứa linh khí bên trong, ăn vào rất tốt, vị cũng rất ra gì, tích một ít ăn dần cũng được. Đi được thêm một đoạn đường không ngắn nữa, lúc này số động vật bám theo sau lưng Sơn đã tính bằng đàn được rồi. Bọn này có đủ các loài nhưng lại không đả động gì đến nhau, chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng Sơn mà thôi. Không biết là do chưa từng thấy người nên tò mò hay bọn này thực sự có âm mưu gì đấy.
“Bọn mày là rảnh quá không có gì khác để làm à? Đi theo tao lâu như vậy làm gì?” – Sơn bất đắc dĩ tự lẩm bẩm.