Sơn lập tức cảnh giác cao độ quan sát xung quanh, tay không biết lúc nào đã cầm sẵn kiếm, tiếp theo cậu có thể sẽ phải chiến đấu. Sơn thật không hiểu, ai mà có thể thần không biết quỷ không hay tiếp cận cậu gần đến như vậy. Nhưng đợi qua mấy phút rồi mà vẫn không thấy có thêm động tĩnh gì, Sơn cau mày nhìn quanh một vòng nữa, cũng chẳng có dấu hiệu gì là sẽ có người xuất hiên. Sơn chắc chắn là mình không thể nào mà nghe nhầm được, tiếng nói kia rõ ràng như vậy mà. Bình tĩnh hơn một chút, Sơn chợt nhận ra giọng nói vừa rồi vang lên cũng không phải là dùng ngôn ngữ thông thường để nói, mà sử dụng chính là ngôn ngữ của người tu luyện. Nghĩ đến đây Sơn lại có chút lạnh sống lưng, thật chẳng lẽ lại có người tu luyện khác đang ở gần, hơn nữa tu vi cao đến nỗi ngay cả cậu cũng không biết là người này tiếp cận mình lúc nào.
“Xin lỗi vì đã mạo phạm địa bàn của… ờm… của bạn, nếu có đắc tội thì xin được lượng thứ.” – Sơn nói bằng ngôn ngữ người tu luyện gần như trôi chảy – “Bây giờ tôi sẽ rời đi ngay.”
Cả một đống linh thuỷ bày ra ở trước mắt thế này, Sơn quả thật rất muốn lấy đi hết mà tu luyện, nhưng biết làm sao bây giờ, gặp người có tu vi mạnh hơn bản thân nhiều như vậy, không b·ị đ·ánh cho đã là may rồi, còn muốn chiếm lợi thì quá khó. Nhưng Sơn chợt nghĩ đến một vấn đề, chẳng phải người này b·ị t·hương không nhẹ sao, vậy nhiều khả năng vừa rồi chỉ là muốn doạ mình đi thôi. Vậy nếu mình cố tình không đi thì người này có đủ sức đuổi mình đi không? Sơn thật không muốn rời đi mà không lấy được một chút lợi ích gì, đã mất công tìm ra nơi này rồi cơ mà, cùng lắm thì mặt dày xin người ta một ít linh thuỷ rồi sẽ rời đi. Cảm thấy khả thi, Sơn trực tiếp đứng tại chỗ quan sát, xem xem có động tĩnh gì nữa không.
“Nhà người bảo đi thì đi đi, sao còn đứng yên như tượng đất ở đấy làm gì?” – Giọng nói ngây thơ, trong trẻo vừa rồi lại vang lên bên tai Sơn.
“Tôi sẽ rời đi, nhưng trước khi đi, chỉ xin bạn cho tôi mang đi một ít linh thuỷ.” – Sơn hơi xấu hổ, nhưng vẫn trực tiếp nói ra mục đích.
“Ai là bạn bè của nhà ngươi, còn linh thuỷ, muốn lấy sao, cứ mơ đi. Hứ!” – Giọng nói lần này có mang theo chút bực tức, không kiên nhẫn.
“Tuy làm thế này có chút không hợp lý, nhưng bây giờ tinh cầu này có chút thiếu thốn tài nguyên tu luyện, nên tôi cũng chỉ đành mặt dày mà xin bạn một chút để tu luyện mà thôi, mong bạn đáp ứng cho.” – Sơn vẫn đứng yên đấy bình tĩnh nói chuyện.
“Cái lũ tu tiên giả con người các ngươi luôn có tiếng xấu là tham lam, g·iết xong c·ướp c·ủa, hãm hại cả đồng loại lẫn giống loài khác, việc gì cũng dám làm. Ta mà lại đi tin ngươi chỉ đến xin xỏ một ít rồi sẽ đi á.” – Giọng nói càng lúc càng khó nghe, có vẻ sắp hết kiên nhẫn rồi – “Bây giờ ngươi muốn đi ngay hay là c·hết.”
Sơn nghe câu nói này mà có chút rùng mình trong lòng, nhưng cậu cũng không hoàn toàn hiểu rõ lời người này vừa nói. Tu tiên giả sao, không phải mình là người tu luyện sao, hay đây là cách người này dùng để gọi người tu luyện. Nhưng theo cách người này nói, dường như không phải là con người, vậy lại là giống loài gì, lại có tu vi cao như vậy. Lần này có chút không ổn rồi, là người cũng chưa chắc đã dễ nói, lại còn là loài khác, nghe cũng thấy là rất không thích con người rồi, nếu thực lực vẫn giữ ở mức mạnh hơn mình nhiều thì lần này lành ít dữ nhiều. Xem ra lần này vẫn là phải tay trắng trở về rồi.
“Không biết người tu luyện như tôi đã làm gì để bạn có ác cảm như vậy, nhưng đã bạn kiên quyết không muốn cho thì tôi cũng không cưỡng cầu nữa. Xin cáo từ trước.”
Sơn nói xong thì quay lưng dứt khoát rời đi, đây là một giống loài khác, có lẽ sẽ có thủ đoạn gì đấy đặc thù mà cậu không biết, nếu chậm một bước mà b·ị t·hương hoặc là m·ất m·ạng thì cũng quá đắng rồi. Tài nguyên là tốt, nhưng dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn, bảo mệnh được đã rồi làm gì thì làm.
“Đợi đã, ta đổi ý rồi, ta cũng chưa gặp con người bao giờ, có thể nhân cơ hội này nghiên cứu ngươi một chút, nếu chán rồi thì có thể lấy làm thức ăn dự trữ cũng không tệ.” – Giọng nói kia lại vang lên, trực tiếp làm cho Sơn nổi da gà.
“Bạn này, làm sao có thể xoay chuyển lời nói nhanh như vậy chứ, rõ ràng là muốn tôi đi rồi mà sao bây giờ nói đổi là đổi vậy.” – Sơn cố nặn ra nụ cười, nhưng cơ thể thì đã vào trạng thái chiến đấu.
“Vốn đã dùng lũ thú kia đi theo nhằm xua đuổi nhà ngươi đi rồi, nhưng ngươi lại không biết ý mà rời đi, bây giờ ta lại nổi lên hứng thú này mà thôi. Muốn trách thì phải trách ngươi quá ngu ngốc, quá tham lam đi.” – Giọng nói kia mỉa mai Sơn một tràng.
“Đừng nghĩ tao chỉ là quả hồng mềm muốn bóp sao thì bóp, tao biết mày đang b·ị t·hương nặng, chúng ta chiến đấu chưa chắc mày đã thắng được tao, nên đừng có tìm phiền vào người.” – Sơn lập tức đổi giọng đe doạ - “Bây giờ để yên cho tao rời đi thì hai chúng ta cùng tốt, nếu không thì tao cũng không ngại đập cho mày cùng chỗ này tanh bành ra đâu.”
“A ha ha, đừng chọc cười ta như vậy chứ. Cũng khá khen cho ánh mắt của nhà ngươi, cũng biết là ta đang b·ị t·hương nặng. Nhưng kể cả có b·ị t·hương thì một kẻ chỉ có tu vi Luyện Khí như ngươi cũng không động nổi đến một cọng lá của ta đâu.” – Giọng nói chuyển sang cười cợt, đắc ý – “Nói cho ngươi biết, tu vi của ta đã đến Yêu Đan, cũng chính là tương đương với cảnh giới Kim Đan của loài người các ngươi đấy.”
“A, Yêu Đan sao?” – Sơn kinh ngạc.
“Đã biết sợ chưa? Còn dám nghĩ đến chống cự không? Yên tâm đi, nếu nhà ngươi ngoan ngoãn chịu trói thì sẽ bớt đau đớn đi đấy.”
“Mặc dù không biết cảnh giới mà mày nói đến là gì, nhưng từ bỏ chống cự sao, cứ nằm mơ đi.”
“A, vẫn cứng như vậy? Thế thì nhận lấy đau khổ đi.”
Giọng nói vừa biến mất thì một chấn động mạnh dưới mặt đất phát ra, mặt đất đang lành lặn tự nhiên nứt toác ra, một loạt dây leo thô dài gai góc từ bên trong những khe nứt vọt ra ngoài. Tất cả dây leo không hẹn mà cùng hướng Sơn vọt đến, Sơn cũng không đứng yên chịu đòn, lập tức dùng thân pháp nhanh nhẹn của mình tránh né tất cả dây leo lao đến. Dây leo t·ấn c·ông hụt đập mạnh xuống nền đất, mặt đất nứt toác ra từng mảng lớn, xem ra uy lực rất mạnh. Khỏi phải nói nếu bị đập trúng thì kể cả Sơn có đang mặc áo bảo hộ, với đống dây leo này vẫn chắc chắn sẽ b·ị t·hương nặng. Tuy có chút bất ngờ bởi uy lực của đám dây leo này, nhưng Sơn cũng không nao núng, cậu lập tức nhấc kiếm lên chém mạnh một đòn. Theo lưỡi kiếm đi qua, tất cả dây leo chưa kịp rút trở về liền bị một chém này chặt đứt toàn bộ, bay rải rác xuống mặt đất.
“A, cũng có chút bản lĩnh đấy, thảo nào vừa rồi lại tự tin như vậy.” – Giọng nói ồ lên kinh ngạc – “Nhưng cũng chỉ đến đây thôi.”
Sơn có loại dự cảm không lành, có lẽ chiêu tiếp theo mà thứ kia đánh ra sẽ không nhẹ nhàng như vậy nữa, không biết bản thân có đỡ được không. Ngay lúc này, hồ nước đang yên tĩnh đột nhiên rung động mãnh liệt, linh thuỷ bên trong như bị thứ gì tác động, cuồn cuộn dữ dội, tạo nên từng cơn sóng lớn. Lúc này Sơn nhìn thấy bông hoa kỳ lạ duy nhất bên trên mặt hồ dường như đang phóng to lên vô số lần. Lúc nhận ra thì nó đã to như một gốc đại thu che trời rồi, rồi từ phía dưới nó vọt lên vô số dây leo to tổ chảng, như từng con trăn lớn từ dưới mặt nước đói khát tìm mồi mà vọt về hướng Sơn đang đứng.
“Mẹ nó, thì ra là yêu hoa, thảo nào cứ thấy giọng nó là lạ.” – Sơn chửi thầm trong lòng.
Yêu hoa hiện ra bản thể, dây leo nó tạo ra lao đến chắc chắn không hề tầm thường, uy lực phải hơn khi này nhiều lắm. Dù biết có chút nguy hiểm, nhưng Sơn lần này không có ý định tránh né, cậu muốn thử thực lực của mình bây giờ đã đến mức nào rồi, đây cũng coi như là một cơ hội tốt. Không chần chờ, Sơn lập tức nhấc kiếm lên, dồn hết lực lượng có thể lấy ra hiện tại vào một kiếm này. Khi dây leo vừa đến gần Sơn lập tức vung kiếm lên, chém ra một kiếm mạnh nhất của cậu từ trước đến giờ.