Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 124: Yêu hoa



Chương 123: Yêu hoa

Sau tiếng thét chói tai của Sơn, nhát kiếm này cũng đồng thời được chém ra. Một ánh sáng chói loà từ lưỡi kiếm toả ra, cùng với đó là sóng năng lượng khổng lồ cũng được hình thành. Luồng năng lượng to lớn này lập tức v·a c·hạm với hàng loạt dây leo gai thô dài đang lao đến, tạo ra tiếng kim loại v·a c·hạm, tiếng ma sát với không khí cực kỳ chói tai. Nếu quan sát kỹ thì có thể thấy có một khuôn mặt to lớn nhưng mờ ảo ở phía trên bông hoa khổng lồ kia, khuôn mặt ấy đang nhếch miệng lên cười, một nụ cười đắc ý. Yêu hoa này rất tự tin vào công kích của mình, kể cả nó có đang b·ị t·hương, nhưng chênh lệch đến hai cảnh giới lớn, sao có chuyện nó thua được. Nếu đòn t·ấn c·ông này còn không thắng được đòn đánh từ nhân loại nhỏ yếu kia thì thật sự rất mất mặt, nhưng làm gì có chuyện ấy.

“Ha ha, từ bỏ đi, đòn t·ấn c·ông yếu nhớt ấy làm sao mà thắng được…”

Yêu hoa vừa cười lớn vừa buông lời chê bai Sơn nhằm dập tắt nhuệ khí của cậu, nhưng lời còn chưa nói xong thì liền bị cắt mất. Ngay lúc này, yêu hoa cảm thấy mấy sợi dây leo mạnh mẽ mình mới đánh ra đang bị đẩy lùi dần, thậm chí còn có dấu hiệu bị cắt mẻ đi dần dần, đây là sao? Một sinh vật mạnh mẽ như nó ở một tinh cầu mạt pháp thế này, vừa giao đấu lại đã rơi vào thế yếu, không thể nào. Nhưng sau mấy giây, tình cảnh tiếp theo đã trực tiếp khẳng định những thứ này là thật, chỉ thấy Sơn hét thêm một tiếng nữa, trực tiếp dùng lực lượng còn lại chém tan tành đội hình t·ấn c·ông của dàn dây leo gai. Từng sợi dây leo rơi lả tả xuống hồ cũng chính là từng phần thân thể của yêu hoa b·ị c·hém ra, làm cho nó đau đớn thống khổ. Xem ra yêu hoa đã quá tự tin vào bản thân rồi, nó không nhận ra thương thế hiện tại của nó thật sự rất nghiêm trọng, ảnh hưởng quá lớn đến thực lực hiện tại của nó, còn một điều nữa, thực lực của Sơn cũng mạnh quá mức độ mà nó áng chừng đến.

“Không thể nào! Tu vi của nhà ngươi còn chưa đến cả Luyện Khí hậu kỳ, làm sao đòn t·ấn c·ông này lại có thể có uy lực của một tu sĩ tu vi Trúc Cơ được?” – Yêu hoa vừa đau đớn vừa hoảng hốt, nhưng sau đấy cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh mà nói – “Thôi, coi như nhà ngươi mạnh, nay ta có chuyện vui, tạm thời tha cho nhà ngươi một mạng, mau cút đi cho khuất mắt ta.”

Sơn vừa chém xong một kiếm kia liền hạ kiếm xuống thở hổn hển, cơ thể mệt mỏi chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Một kiếm vừa rồi vì để chắc ăn không bị lật máng mà Sơn đã dùng hết hơn tám phần chân nguyên trong cơ thể, trực tiếp làm cậu kiệt sức. Nhưng có một điều đáng mừng, đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ như vừa rồi nếu là trước khi đột phá thì phải mất một khoảng thời gian không ngắn mới có thể tích đủ chân nguyên mà chém ra được, thế nhưng sau khi đột phá rồi, chỉ trong một thời gian cực ngắn, tốc độ vận chuyển cũng như phóng chân nguyên ra đã được tăng tốc rất nhiều lần, chỉ mất hai giai đoạn đã giải phóng ra năng lượng dưới một đòn kiếm có sức sát thương cực kỳ lớn. Bằng chứng là chẳng những chặn được đòn t·ấn c·ông từ yêu hoa mà còn bật ngược lại gây sát thương lên nó. Kể cả khi Sơn biết rõ nó b·ị t·hương từ trước rồi, nhưng dù sao tu vi của nó cũng cao hơn cậu kha khá mà.

Tuy đang khá mệt mỏi, nhưng sau vài lần lấy hơi điều hoà hơi thở, đồng thời vận chuyển công pháp, Sơn đã cảm thấy khá hơn một chút rồi, ít nhất nếu có chuyện thì vẫn có thể chạy trốn kịp. Nhưng sau khi nghe thấy lời hốt hoảng của yêu hoa, sau đấy là lời “tha cho” kia, Sơn trực tiếp coi thường. Câu đầu tiên Sơn có chút chưa hiểu rõ lắm, nhưng câu nói thứ hai, tuy đã cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng Sơn vẫn nghe ra được câu này là ngoài mạnh trong yếu. Chắc chắn là yêu hoa b·ị t·hương rất nặng, sau khi nhận thêm sát thương từ đòn t·ấn c·ông kia của Sơn, nó đã không còn đủ sức để ra đòn nào mạnh hơn nữa rồi. Nếu Sơn thực sự còn chém ra một đòn mạnh như vừa rồi nữa, nhiều khả năng yêu hoa cũng không đủ sức chống cự được, đến lúc ấy một là b·ị t·hương nặng hơn, hai là trực tiếp b·ị c·hém c·hết, phương án nào cũng không tốt cho yêu hoa. Tức là chỉ còn cách đuổi Sơn đi, như vậy vừa tránh được phải giao chiến tiếp, vừa không bị mất mặt vì bị một sinh vật yếu hơn đả bại. Ý nghĩ này hay đấy, nhưng che giấu quá mức thô sơ, hay nói cách khác là diễn xuất quá non nớt, sao có thể qua mắt Sơn được.

“Đánh không lại thì muốn đuổi tao đi rồi sao? Đừng tưởng tao không biết là mày không đánh thêm được nữa, đòn vừa rồi chắc chắn đã làm thương thế của mày trầm trọng thêm.” – Sơn cười lạnh nói ra chân tướng.

“Vớ vẩn, làm gì có chuyện đòn t·ấn c·ông nhỏ bé ấy có thể ảnh hưởng đến ta được, nhà ngươi… nhà người đừng có nói linh tinh.” – Yêu hoa cãi lại, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra chút run rẩy, xem ra là nói trúng tim đen rồi.

“A, vẫn còn muốn diễn nữa. Không sao, dù sao cũng sắp c·hết, mày muốn nói gì thì nói nốt đi, đợi tao xuống tay rồi thì mày không còn cơ hội để nói nữa đâu.”

Sơn đe doạ xong rồi thì không nhiều lời thêm nữa, nhân lúc đối phương còn đang kinh hãi thì bắt đầu tiến lại gần, tốc độ cũng nhanh dần lên. Bây giờ quả thực tình hình của Sơn cũng không tốt như biểu hiện bên ngoài đâu, nhất định phải kết liễu được yêu hoa trước khi bản thân kiệt sức mà ngã gục, nếu không thì nguy to. Nhưng khi Sơn đang chạy một mạch trên mặt hồ, lúc gần đến nơi thì bản thể yêu hoa đột nhiên thu nhỏ lại, lại trở về hình dạng của nó lúc Sơn mới thấy lần đầu. Không những thế nó còn bắt đầu kêu khóc thảm thiết, ồn ào cả vùng hồ nước này.

“Hu hu, ai cũng muốn bắt nạt ta, ở quê nhà cũng vậy, ở đây cũng vậy. Đang lúc ta b·ị t·hương chỉ muốn chữa trị cho khỏi thôi mà nhà ngươi lại đến đây c·ướp b·óc, lại còn muốn g·iết ta, thật bất công, hu hu!”

“Cái… đùa tao à?”

Nghe thấy tiếng khóc than, trách phận bằng cái giọng như của bé gái nhỏ tuổi này Sơn không khỏi rùng mình, khí thế chiến đấu cũng bị lời này làm cho mất hết. Cậu vừa vặn dừng lại đứng ngay trước mặt yêu hoa, nghe lý lẽ của nó cứ như kiểu là mình chủ động muốn đến g·iết nó vậy. Sơn chỉ là đến xin ít linh thuỷ, nếu không phải nó doạ muốn bắt Sơn làm thức ăn rồi còn chủ động t·ấn c·ông thì cậu có phải đi phản công lại nó không? Con hàng này thật mẹ nó vô lý, Sơn bực mình, quyết tâm phải giải quyết nó ngay. Cậu lại nhấc kiếm lên, định một chém tiễn nó sang thế giới bên kia. Lúc kiếm sắp hạ xuống Sơn lại chạm phải ánh mắt ở trên bông hoa, một ánh mắt ngây thơ vô tà, lại còn rưng rưng nước mắt, trông rất đáng thương, như một đứa trẻ ngoan vô tình phạm lỗi đang cầu xin tha thứ từ người lớn, cái này còn mẹ nó xuống tay kiểu gì. Sơn hừ một tiếng rồi chém mạnh sang bên cạnh yêu hoa, tạo ra một rãnh sâu trên hồ nước. Cuối cũng Sơn vẫn là không xuống tay được, cậu thấy mình bây giờ vẫn quá nhân từ rồi, sớm phải thay đổi đi thôi. Dù sao Sơn cũng mới thoát khỏi thân phận người bình thường một thời gian ngắn, sao có thể cứ động một tí là chém g·iết, là diệt sát được. Sơn nghĩ kỹ thì cũng có một số lý do để chưa xuống tay, thứ nhất là yêu hoa này chưa từng có sát ý với mình, thứ hai là cậu còn muốn biết một số thứ từ nó nữa.

“Hừ, tạm thời chưa g·iết mày, bây giờ tao hỏi gì thì mày trả lời đấy.” – Sơn nghiêm giọng quát – “Nếu dám nói dối hay có dấu hiệu phản kháng thì c·hết.”

“Hu hu, sao cứ quát lên với người ta vậy, nói chuyện nhẹ nhàng chút không được sao?” – Yêu hoa vẫn khóc lóc – “Người ta gọi là Tiểu Hoa, đừng có xưng hô thô lỗ như vậy có được không?”

“Lại còn chả treo, lại còn khóc lóc nữa, có nín đi không thì bảo? Hay là muốn ăn một chém nữa?” – Sơn lườm yêu hoa một mắt, nhưng nó vẫn cứ thút thít, quát cũng không ngừng, đành phải lên tiếng – “Được rồi nín đi, Tiểu… Tiểu Hoa.”

“Hic, có gì cứ hỏi đi, Tiểu Hoa biết gì sẽ trả lời nấy.”

Yêu hoa có cái tên Tiểu Hoa này cuối cùng cũng ngừng khóc, giọng nói cũng trong trẻo trở lại, ngoan hiền như một chú cừu non. Yêu hoa to lớn doạ người, kiêu ngạo bất tuần khi nãy đã biến đi đâu mất rồi?