Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 125: Tiểu Hoa



Chương 124: Tiểu Hoa

“Cái này, có thể nói chuyện như lúc nãy được không?” – Sơn ngập ngừng hỏi.

“Như lúc nãy là thế nào?” – Tiểu Hoa không hiểu.

“Là nói như bình thường ấy, tự dưng mày, à, nhóc tự nhiên lại nói chuyện như một đứa trẻ con nhõng nhẽo vậy, quá khó nghe.” – Sơn vẫn nói ra suy nghĩ.

“Lúc nãy chỉ là muốn doạ nhà ngươi nên người ta mới học theo cách nói kia thôi, chứ người ta vẫn còn bé mà, không nói thế này thì nói thế nào?” – Tiểu Hoa khó chịu trả lời.

“Bé ấy hả? Vậy nhóc bao nhiêu tuổi rồi?”

“Nếu tính theo thời gian một năm trên tinh cầu này thì người ta cũng gần 150 tuổi. Nhưng vẫn còn bé lắm, giống loài của người ta tuổi thọ trung bình cũng đã trên 700 năm rồi, tu vi cao thì tuổi thọ còn cao hơn nhiều.” – Tiểu Hoa vừa tính toán vừa hồn nhiên đáp lại.

“150 tuổi!!??”

Sơn ngạc nhiên không thôi, dù biết mỗi loài có một cách tính tuổi cũng như tuổi thọ khác nhau. Có lẽ giống loài ngoài hành tinh thì sẽ chênh lệch kha khá so với con người, nhưng không ngờ được lại chênh lệch xa đến thế. 150 tuổi rồi mà vẫn còn bé, đây là đáng tuổi bà của bà nội người ta rồi. Tất nhiên nếu xét theo tuổi thọ trung bình của loài này thì quả thật vẫn chỉ là tuổi vị thành niên, nhận là bé tuổi cũng không sai.

Lúc nãy chỉ mải giao chiến, bây giờ nói đến tuổi tác Sơn mới có dịp quan sát kỹ một lần từ trên xuống dưới yêu hoa này. Yêu hoa ở trạng thái này cao chỉ đến đầu gối của Sơn, không khác mấy so với một cây hoa thông thường. Nói về hoa, nó là một bông hoa trắng nở rộ rực rỡ, kèm theo đấy là một thân cây xanh rờn khẳng khiu, bên trên còn có hai chiếc là khá dài nhưng có màu xanh đậm hơn. Nếu chỉ nhìn nó ở góc độ một bông hoa thì phải nói thật là nó trông khá đẹp mắt, giản dị mà thuần khiết. Nhưng dưới con mắt người tu luyện như Sơn, nó khá là kỳ lạ, thực tế trên bông hoa trắng nở rộ kia Sơn có nhìn thấy một khuôn mặt với đầy đủ bộ phận. Không đúng lắm, chính xác là chỉ có hai mắt và miệng, cũng đủ để cho yêu hoa biểu hiện cảm xúc. Cũng không phải nói như vậy thì trông sẽ rất xấu, chỉ là nhìn có chút không quen mắt mà thôi. Ngoài ra, hai chiếc lá dài đối xứng hai bên kia được yêu hoa sử dụng như hai cánh tay, nhìn di chuyển có vẻ rất mượt mà, không khác mấy với tay người, chỉ là trông hơi yếu ớt, không biết có nâng nổi cái gì lên không. Nếu nhìn kỹ dưới mặt nước sẽ thấy dưới thân nó chỉ có hai sợi như là rễ đang cắm xuống, có lẽ là để hấp thu linh thuỷ nhanh hơn, Sơn nghi ngờ nếu để đi lại có khi hai cái ”rễ” ấy sẽ thành hai chân của nó. Bây giờ tưởng tượng ra yêu hoa lên bờ và bắt đầu đi lại với thân hình như mới miêu tả, quả thật cảm giác vừa kỳ quặc, vừa khôi hài, lại có chút đáng yêu.

“Nhà ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi, tại sao lại nhìn người ta chằm chằm như vậy?” – Tiểu Hoa vừa nói vừa làm bộ sợ hãi lùi lại sau – “Đừng nói là nhà ngươi đang thèm muốn ta đấy nhé!”



“Hả? Vớ vẩn, mới tí tuổi mà đã học ở đâu nói những thứ như vậy?” – Sơn hơi bối rối vì bị nói như vậy, nâng kiếm lên gõ lên đầu Tiểu Hoa, Sơn mới giải thích – “Anh đây là lần đầu nhìn thấy yêu hoa như em gái nên mới quan sát một chút, chứ thèm gì một bông hoa vô dụng như nhóc.”

“Vậy à, làm người ta cứ tưởng ngươi là thèm muốn gì ở ta. Trước ta có nghe nói con người g·iết loài khác rồi lấy thân xác làm thức ăn hoặc nguyên liệu, tưởng nhà ngươi cũng muốn vậy chứ. Không phải thì ta yên tâm rồi.” – Tiểu Hoa gật gù, rồi nghĩ một chút, tự nhiên nổi giận đùng đùng – “A, sao nhà ngươi dám gọi ta là vô dụng, có phải vì người ta mới để thua ngươi không?”

“Hứ, chẳng qua là do ta b·ị t·hương nặng thôi, nếu ta không bị sao, làm gì có chuyện nhà ngươi còn đứng đây mà đắc ý được.”

“Còn biện minh cái gì, để b·ị t·hương nặng như vậy, rồi coi thường anh đây rồi b·ị đ·ánh cho b·ị t·hương thêm nữa, thực lực có mạnh hơn nữa vẫn là vô dụng mà thôi.” – Nhìn yêu hoa nhăn nhó biện minh, Sơn lên tâm tư muốn trêu chọc – “Nếu không phục thì có thể đánh thêm trận nữa.”

“Nhà ngươi, nhà ngươi lại bắt nạt ta. Ta… ta…” – Tiểu Hoa lại hai mắt ngấn lệ, sợ là sắp khóc nữa.

“Ấy, đùa một chút thôi, đừng khóc nữa chứ!” – Sơn thấy vậy chỉ có thể ngừng đùa, quay sang an ủi.

“Ta cắn ngươi!”

Sơn còn chưa an ủi xong thì Tiểu Hoa đã hét lên rồi lao về phía người cậu, tốc độ phải nói là nhanh kinh khủng, Sơn còn chưa kịp chặn lại thì yêu hoa này đã ôm vào chân của cậu rồi. Chỉ nghe “phập” một tiếng, Sơn cảm thấy chân mình như bị một con chó hung dữ cắn vào vậy, đau muốn c·hết. Con yêu hoa này thật mẹ nó cắn được, hơn nữa còn cắn đau đến vậy. Dù cho Sơn tự nhận tu vi tăng lên thì cơ thể cũng cứng cáp lên theo, ấy vậy mà vẫn bị yêu hoa cắn đau như thế này.

“A, a, mau dừng lại, đừng cắn nữa, đau c·hết anh mày mất.” – Sơn kêu lớn đồng thời dùng tay cố gỡ Tiểu Hoa ra khỏi chân mình.



“Đã biết ta lợi hại thế nào chưa” – Tiểu Hoa không rời chân Sơn, còn đắc ý nói.

“Được rồi, là bà cô lợi hại, mau nhả ra.” – Sơn khó chịu lắc chân liên tục – “Còn không nhả ra thì ăn chém đấy!”

Tiểu Hoa đang đắc ý, nghe thấy Sơn doạ chém thì cứng đờ người, chỉ có thể nhả ra. Sơn còn tưởng lúc này yêu hoa sẽ thả chân mình ra ngay, nhưng một lúc rồi, không bị cắn nữa, mà nó vẫn đang ôm chặt lấy chân mình không thả. Bây giờ lại cảm thấy như chân mình đang bị ôm chặt hơn, thậm chí còn như đang bị… liếm.

“A, đang làm cái gì vậy?”– Sơn vừa quát vừa lắc chân dữ dội – “Nhột quá, đừng liếm nữa, mau buông ra đi!”

“A, đừng lắc nữa, người ta chỉ đang chữa trị cho v·ết t·hương ở chân nhà ngươi thôi mà, lúc nãy ta lỡ cắn mạnh quá.” – Tiểu Hoa cuối cùng cũng dừng liếm láp lại mà đáp lời Sơn – “Đây, nhà ngươi nhìn xem, ta nói đều là thật.”

Sơn nghi ngờ nhìn xuống chỗ mới bị con giời này cắn dưới chân, quả thật mấy vết cắn tưởng chừng như đã chảy máu thì đang lành lại với tốc độ nhanh có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường. Lúc bị Tiểu Hoa liếm vào vết cắn thì cái Sơn nghĩ đến đầu tiên là dị, tại sao nó lại còn có lưỡi nữa cơ chứ, mà bỏ qua vấn đề này đi, trọng điểm là lúc bị liếm, quả thật cơn đau từ việc bị cắn đã giảm đi trông thấy, là dấu hiệu của việc v·ết t·hương đang lành. Nhưng còn lâu Sơn mới tin con giời này tự nhiên tốt tính như vậy, lại đi chữa thương cho mình. Giả như nó có khả năng chữa thương tốt như vậy, làm gì có chuyện nó còn b·ị t·hương nặng đến mức độ để bại trận dưới tay mình. Nhìn vào Tiểu Hoa, nó đang dùng ánh mắt thèm thuồng, tiếc nuối nhìn chằm chằm vào chỗ v·ết t·hương đã gần như lành lặn của Sơn, đây là thế nào?

“Ngon lắm đúng không?” – Sơn cười mỉm hỏi Tiểu Hoa vẫn đang dán vào chân mình.

“Ừ, ngon lắm! Tiếc là lành rồi.” – Tiểu Hoa vui vẻ trả lời, chợt biến sắc, bông hoa nhỏ lắc lia lịa – “Không ngon, không ngon, kinh lắm! Nếu không phải chữa thương cho nhà ngươi thì ta thèm vào làm vậy.”

“Ồ, không ngon à, vậy có thể thả chân anh ra được chưa bông hoa nhỏ?” – Sơn giả giọng tiếc nuối, nhưng miệng thì vẫn tủm tỉm cười.

“Ấy cứ từ từ, v·ết t·hương vẫn chưa khỏi hẳn, để ta bám thêm chút nữa.”

Nghe thấy vậy Sơn có chút sôi máu lên, lập tức một nắm tay cốc mạnh vào đầu Tiểu Hoa. Cú cốc này mạnh đến nỗi Tiểu Hoa đau đớn lắc lư dữ dội, nhưng vẫn nhất quyết bám vào chân Sơn, sống c·hết không chịu buông. Nhìn vào chỗ bị cắn vừa rồi, ống quần của mình đã bị rách tan tươm, Sơn không khỏi bất đắc dĩ, mình đã tạo nghiệp gì mà bị con giời này bám như đỉa đói thế này.



“Được rồi, không cần phải nói dối nữa, anh biết là con nhóc em không có khả năng chữa thương gì đâu, có gì thì mau nói ra đi, đừng để anh bực mình, lúc ấy thì anh mày không còn dễ tính như thế này đâu.” – Sơn kiên nhẫn nói.

“Cái này, cái này… Ai bảo máu nhà ngươi quá tốt chứ, mới liếm nhẹ một chút đã thấy v·ết t·hương tốt lên rồi, nên ta vừa dẫn linh khí vào vừa trị thương, hiệu quả tốt đến không ngờ. Nhưng ta còn chưa liếm được bao nhiêu thì linh khí dẫn vào cũng đã trị luôn v·ết t·hương nhà ngươi rồi.” – Tiểu Hoa nói một cách ấp úng – “Nhưng ta nhận ra bám vào nhà ngươi cũng giúp v·ết t·hương của ta tốt lên được, ngang ngửa với ta dùng trận pháp này.”

“Vậy nên, vậy nên nhà ngươi cho ta bám lâu thêm chút nữa đi, ta hứa sẽ cho nhà ngươi một ít, à không rất nhiều linh thuỷ.”

“À ra là vậy. Thế thì không được rồi, anh đây còn phải rời đi, không có thừa thời gian đứng đây cho con nhóc em bám vào trị thương đâu.” – Sơn không chần chờ mà từ chối ngay, nhỡ con yêu hoa này lên cơn rồi ngoạm mất chân mình thì sao.

“Nếu thế thì mang cả ta theo đi, ta hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến hành trình của nhà ngươi đâu, hơn nữa còn cung cấp linh thuỷ cho ngươi tu luyện nữa.” – Tiểu Hoa vui vẻ, nếu có thể vừa trị thương vừa có thể ra ngoài nhìn ngắm thế giới thì còn gì bằng.

“Không là không! Anh mày không g·iết con nhóc em đã là từ bi rồi, còn muốn mang theo nữa? Cứ coi như là mang theo đi, nhỡ nhóc muốn thịt luôn anh thì sao? Dù sao máu thịt anh mày cũng tốt như vậy cơ mà.” – Sơn trừng mắt nghiêm giọng nói.

“Sẽ không đâu, ta hứa đấy, nhà ngươi phải tin ta.” – Tiểu Hoa khẩn trương, lại càng bám chân Sơn chặt hơn – “Ta đến ngay cả động vật nhỏ cũng không ăn, sao có thể ăn nhà ngươi được.”

“Không!”

“Hu hu, xin ngươi, à không, xin đại ca đấy, mang ta theo đi!” – Tiểu Hoa vừa mếu máo khóc vừa cầu xin.

“Kể cả vậy đi, nhưng nếu nhóc khôi phục thực lực, rồi muốn hãm hại anh thì sao?” – Sơn nói xong nhìn vào Tiểu Hoa đang đẫm lệ muốn giải thích gì, cậu đã nói trước – “Nhưng anh có một cách khá phù hợp, chỉ là nhóc sẽ phải chịu thiệt một chút.”

Nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười của Sơn, Tiểu Hoa có chút rùng mình, cảm thấy có gì đấy không ổn.