Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 126: Bắt nạt trẻ con



Chương 125: Bắt nạt trẻ con

“Cách, cách gì? Có phải nhà ngươi định hãm hại ta không?” – Tiểu Hoa rùng mình hỏi lại, thậm chí còn vô thức thả ra không bám lấy Sơn nữa.

“Anh là người tốt, có hãm hại ai bao giờ đâu.” – Sơn nói với giọng “chân thành”.

“Không, ta không tin, nhà ngươi chắc chắn là không có ý tốt!” – Tiểu Hoa lắc đầu lia lịa.

“Nhóc con em không tin cũng không sao, cùng lắm thì nhóc cứ ở đây đi, anh đi ra ngoài một mình là được.” – Sơn nói xong liền làm bộ quay lưng định rời đi.

“Ơ…”

Tiểu Hoa kinh ngạc không biết phải nói gì, nhân loại này sao lại khó ở như vậy, xoay như chong chóng, nói đánh là đánh, nói đi là đi. Được mang theo một bông hoa có tu vi cao như mình đi cùng đáng nhẽ phải vinh hạnh mà đồng ý chứ, người ta còn xuống nước cầu xin rồi mà vẫn không chịu, cứ bắt phải chịu thiệt. Loài người quả thật rất xấu tính, nếu không theo ý họ thì sẽ không đạt được thứ mình muốn. Thấy Sơn thật muốn rời đi, Tiểu Hoa khẩn trương không thôi, nó đã trị thương ở đây vài chục năm rồi, đã quá chán ngán, bây giờ nó chỉ muốn rời đi, ra ngoài thăm thú thế giới, nhưng việc trị thương lại không thể chậm trễ. Vết thương này đã ảnh hưởng đến căn cơ, nếu ngừng chữa trị thì khả năng là về sau khỏi tu luyện, cơ thể cũng sẽ ảnh hưởng nặng dần. Nghĩ đến đây Tiểu Hoa chỉ có thể ấm ức gọi Sơn lại:

“Ngươi, à đại ca ơi, đừng đi như vậy chứ, mang Tiểu Hoa đi cùng đi, đại ca muốn gì cũng được, hu hu!”

“Ồ, thật chứ? Tưởng nhóc không tin anh cơ mà, anh cũng có bắt nhóc phải nghe theo đâu, đừng mếu máo như kiểu anh đây bắt buộc nhóc làm thế nhé, hỏng hết hình tượng đấy.”

Sơn nói thì nói vậy, nhưng quả thật cậu có chút hơi lợi dụng người khác lúc g·ặp n·ạn. Nghe thôi cũng biết là yêu hoa này muốn đi ra ngoài đến thế nào rồi, hơn nữa nhìn nó bây giờ lại ngây thơ đến thế này, quá dễ lừa. Nhưng chịu thôi, Sơn vừa cần linh thuỷ để tu luyện, vừa không muốn gặp nguy hiểm khi có một yêu hoa cảnh giới cao hơn đi cùng. Nhưng nếu để yêu hoa này đi cùng, nếu thực lực nó hồi phục, lại hoàn toàn theo phe mình thì Sơn cũng coi như là có một bảo kê đắc lực bên người rồi. Dù sao yêu hoa đi cùng mình cũng có thể thụ động chữa thương theo nó nói là nhanh ngang trận pháp này, như vậy cũng coi như là trao đổi hai bên cùng có lợi rồi. Nhưng tất nhiên Sơn vẫn phải làm một chút thủ thuật để bảo đảm an toàn cho mình sau này.

“Ta, ta không khóc nữa, là ta tự nguyện, đại ca muốn làm gì thì làm, chỉ cần có thể mang theo ta đi cùng là được.” – Tiểu Hoa chỉ có thể cố nín khóc mà nói, nhưng giọng có chút nghẹn ngào.

“Được rồi, mang nhóc theo cũng được, nhưng có một số điều anh muốn nói rõ trước. Thứ nhất, phải tuyệt đối nghe theo lời anh nói, cấm không được làm trái. Thứ hai, có phát hiện ra chuyện gì cũng phải báo trước với anh, để anh tìm cách xử lý. Thứ ba, không được có ý định gây hại đến anh, nếu không thì… cái gì thì nhóc tự hiểu.” – Sơn sổ ra một tràng quy định, nói đến Tiểu Hoa đầu váng mắt hoa – “Còn bây giờ anh muốn làm một biện pháp đề phòng, để tránh cho nhóc làm hại tới anh. Nếu không đồng ý thì coi như thôi đi, nếu đồng ý thì thả lỏng ra, anh có làm gì tiếp theo cũng không được chống cự dù chỉ một chút.”

“Được, được, ta đều nghe theo hết, mau tới làm gì thì làm đi!” – Tiểu Hoa nói với giọng cam chịu, lại còn nhắm chặt hai mắt lại nữa.

Đây là tình huống gì, sao Sơn có cảm giác mình như là một k·ẻ b·iến t·hái đang bắt nạt con gái nhà người ta vậy. Nếu trước mắt Sơn không phải một con yêu hoa mà là một cô gái, cậu có khi đã tự cho mình vài cái bạt tai vì mới nói ra mấy lời này mất. Tuy nghe có chút không đứng đắn, nhưng mà việc thì vẫn phải làm, đây là biện pháp bảo mệnh của cậu. Sơn tiến lại gần đặt bàn tay lên trên bông hoa, cậu cũng nhắm mắt lại, dùng một chút chân nguyên ít ỏi còn lại của mình bắt đầu dẫn vào cơ thể yêu hoa. Sơn có biết đến khế ước chủ nô được thực hiện giữa hai giống loài khác nhau, nhưng cái này quá cao cấp, hơn nữa tu vi của Tiểu Hoa lại cao hơn cậu, hiện tại Sơn chưa làm nổi. Cậu chỉ có thể dùng biện pháp cấp thấp hơn, nhưng hiệu quả cũng không tệ, đó chính là khoá lại một luồng chân nguyên của mình vào cơ thể đối phương bằng một loại trận pháp nhỏ. Tác dùng của biện pháp này là nếu đối tượng có ý định phá giải hoặc nếu muốn hãm hại mình thì có thể kích phát trận pháp, luồng chân nguyên bên trong có thể tạo nên tổn thương nhất định đến đối tượng, tuy không thể trực tiếp làm đối tượng b·ị t·hương nặng hoặc c·hết, nhưng cũng đủ để gây b·ị t·hương, cản trở hành động đối tượng, coi như là một biện pháp không tệ đi.

Tiểu Hoa lúc mới đầu còn lo Sơn sẽ làm điều gì đó kinh khủng nên có chuẩn bị sẵn tâm lý chịu đau đớn rồi, nhưng thực tế nó lại cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu mình, rồi từ bàn tay ấy, một luồng chân nguyên tinh thuần được đưa vào cơ thể nó. Vốn theo bản năng Tiểu Hoa định dùng chân nguyên của mình đẩy luồng chân nguyên lạ kia ra ngoài, nhưng được Sơn nhắc nhở “không được phản kháng” một lần nữa, nó chỉ có thể từ bỏ, để mặc cho luồng chân nguyên lạ kia chạy lòng vòng trong cơ thể mình. Lúc đầu còn không quen, thậm chí có chút bài xích, nhưng dần dần Tiểu Hoa cảm nhận được luồng chân nguyên này tuy không chắc có ý tốt gì, nhưng quả thật nó rất ấm áp, thoải mái, nó đi qua đến đâu Tiểu Hoa liền dễ chịu chỗ ấy, v·ết t·hương bên trong cũng được làm dễ chịu đi phần nào, cái này làm cho Tiểu Hoa còn thả lỏng hơn cả trước, hoàn toàn không có ý định chống cự nào nữa.

“Xong rồi đấy! Đừng đứng đơ ra ở đó nữa.”

Sơn sau khi làm xong mọi thứ thì mệt bở hơi tai, chỉ có thể ngồi phịch xuống mặt hồ. Nhìn Tiểu Hoa vẫn còn đứng ngây ra như phỗng, Sơn nhắc nó một câu, sau đấy trực tiếp vận chuyển công pháp tu luyện phục hồi thể lực. Đã thực hiện xong biện pháp phòng ngừa, Sơn cũng không còn e ngại yêu hoa nữa, không kiêng dè gì mà ở trước mặt nó tu luyện.

“A, đã xong rồi sao? Nhà ngươi đã làm gì cơ thể ta rồi?” – Tiểu Hoa tỉnh táo lại liền hỏi.

“Nhóc biết rồi mà còn phải hỏi à?” – Sơn miệng trả lời nhưng mắt vẫn nhắm nghiền mà tu luyện – “Được rồi, bớt nói mấy lời linh tinh, bây giờ anh có mấy vấn đề muốn hỏi, nhóc thành thật trả lời đi.”

“Hứ, đồ xấu xa” – Tiểu Hoa trợn mắt nhìn Sơn, mấy cánh hoa bên trên cũng theo đấy mà rung lắc theo – “Nhà ngươi muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, còn đưa bản cô nương ra ngoài thăm thú.”

“Từ nay về sau phải gọi là anh hoặc đại ca, rõ chưa.” – Sơn không nghe Tiểu Hoa càu nhàu mà là uốn nắn lại xưng hô.

“Không, ta hơn tuổi nhà ngươi nhiều, tại sao lại phải xưng hô như vậy?”

“A, không muốn gọi à?” – Sơn hơi trầm giọng nói, mắt hơi hé mở, nhìn có chút doạ người.

“Ấy, người ta chỉ đùa một chút thôi, đại ca đừng tin là thật.” – Tiểu Hoa làm bộ ngoan ngoãn – “Đại ca muốn hỏi gì thì hỏi đi, Tiểu Hoa sẽ thành thật trả lời.”

Xem ra trẻ con thì vẫn chỉ là trẻ con, Sơn chỉ bắt chước lại cách doạ học sinh của giáo viên hồi còn đi học của mình thôi, vậy mà hiệu quả lại tốt đến không ngờ. Mà bỏ qua mấy tiểu tiết này đi, bây giờ Sơn cần phải ”thẩm tra” vài vấn đề từ Tiểu Hoa nữa.

“Được rồi, anh muốn biết một chút về nhóc trước, ví dụ như nhóc đến từ đâu, là giống loài gì, đến đây bằng cách nào, có mục đích gì?”