Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 127: Kiến thức mới



Chương 126: Kiến thức mới

“Chỉ mấy vấn đề này thôi sao?” – Tiểu Hoa ra vẻ không hài lòng, lằng nhằng nửa ngày rốt cuộc chỉ hỏi mấy vấn đề như này.

“Nhóc cứ trả lời trước đi đã, những cái khác sẽ hỏi đến sau.” – Sơn thúc giục – “Hay là có gì mà nhóc không thể kể ra ngoài được?”

“Được rồi, cũng không phải chuyện bí mật gì.” – Tiểu Hoa dường như đang sắp xếp lại ngôn từ, sau đấy mới lên tiếng – “Loài của ta được gọi là Bạch Thảo Yêu, là loài đặc hữu của…”

“Thảo? Cỏ sao, không phải hoa à?” – Sơn nghi hoặc.

“Đừng chen vào lời kể của ta.” – Tiểu Hoa trừng mắt nhìn Sơn – “Nhà ngươi có muốn nghe nữa hay không?”

“Hề hề, chỉ là hơi tò mò mà thôi, nhóc cứ kể tiếp đi, anh sẽ không chen miệng vào nữa.” – Sơn cười khan.

“Được rồi, nói tiếp, theo như được kể lại, loài của ta không rải rác nhiều ở tu chân giới, chủ yếu vẫn là thuộc Lam Thảo Tinh và các tinh cầu lân cận, ta chính là cư dân thuộc Lam Thảo Tinh. Nói về tại sao lại đến đây, Lam Thảo Tinh đã là hành tinh nằm ở rìa tu chân giới rồi, vậy mà tinh cầu này còn nằm ở xa hơn nữa, linh khí gần như không có, tu luyện hiệu quả quá kém, nếu không phải gặp t·ai n·ạn trong truyền tống trận thì ta cũng chẳng muốn đến cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu.”

“Tu chân giới ở đâu? Truyền tống trận là gì? Có thể giải thích một chút được không?” – Sơn càng nghe càng khó hiểu, cậu bắt buộc phải lên tiếng hỏi.

“Nhà ngươi, à, đại ca ngươi không biết đến những kiến thức cơ bản này sao? Thật đúng là cư dân của một tinh cầu cấp thấp, cái gì cũng không biết, chẳng biết làm thế nào mà lại có tu chân giả xuất hiện được ở đây nữa.”

Tiểu Hoa câu này giống như đang cảm thán, nhưng ý chê thì quá rõ ràng, nếu không muốn nói là coi thường cư dân của tinh cầu này. Từ tu vi của Tiểu Hoa, Sơn cũng biết là nó có căn cứ để nói được câu này, nhưng câu này không phải là gộp cả cậu vào trong rồi à.

“Bốp!”

Một tiếng đập giòn giã vang lên, trên bông hoa (là phần đầu của Tiểu Hoa) vậy mà thật xuất hiện một chỗ như nổi u cục lên vậy, kèm với đó là tiếng kêu la oai oái của Tiểu Hoa.

“Bớt nói lung tung, tập trung vào trả lời câu hỏi của anh mày đi!” – Sơn trừng mắt nhìn Tiểu Hoa, tay vẫn giơ nắm đấm đe doạ - “À, giải thích cả về cái gọi là tu chân giả kia nữa. Còn nói lung tung hay chê bai gì thì lại ăn đòn nữa đấy!”

“Úi, đừng đánh nữa!” – Tiểu Hoa bị doạ sợ hơi lùi lại phía sau – “Đừng đánh nữa thì ta sẽ nói tiếp.”

“Phải xem thái độ của nhóc thế nào đã.” – Sơn nói vậy nhưng vẫn hạ nắm đấm xuống.

“Thế giới chúng ta đang sống chính là tu chân giới, nó bao gồm rất nhiều tinh cầu, nhiều nền văn minh, từ những tinh cầu cấp thấp không có chút văn minh nào, hoặc như tinh cầu này, gần như không có tu chân giả, đến những tinh cầu cấp cao hơn. À cấp của tinh cầu dựa vào nhiều thứ để phân chia, ví dụ như tài nguyên, hay số lượng, thực lực của tu chân giả thuộc tinh cầu đó. Có thể hiểu là tinh cầu cấp càng cao thì thực lực tổng hợp tu chân giả của tinh cầu đó càng mạnh.”

“Ví dụ như Lam Thảo Tinh của ta, sinh vật có thực lực mạnh nhất là tộc trưởng tộc ta, tu vi Nguyên Anh, nhưng cũng chỉ là tép riu nếu đặt ở những tinh cầu cấp trung hay cấp cao khác.” – Tiểu Hoa lấy ví dụ so sánh, nhưng Sơn nghe ra được nói đến vấn đề này tâm trạng Tiểu Hoa có chút trùng xuống – “À, còn về tu chân giả, hay còn gọi là tu tiên giả, chính là như ta và đại ca ngươi, nhưng loài người cũng có khi tự nhận mình là tu sĩ. Mặc dù phương thức tu luyện có thể hơi khác, nhưng chúng ta đều tu luyện để đạt đến tu vi cảnh giới cao hơn, tăng cường thực lực của bản thân, mà theo ta được kể thì mục đích cao cả nhất của tu tiên chính là để thành tiên. Nhưng đã có ai thành tiên được hay chưa thì trong tộc ta không ai biết được, có lẽ là do trình độ tu luyện của thành viên tộc ta hơi thấp đi.”

“Vậy nói một chút về mấy cảnh giới tu luyện đi xem nào, sao anh nghe đến lại khác biệt nhiều như vậy được chứ?” – Sơn lại hỏi tiếp.

“Các cảnh giới tu luyện của ta là Yêu Khí, Trúc Cơ, Yêu Đan, Yêu Anh, tương ứng với Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh của tu chân giả loài người. Có cảnh giới cao hơn, nhưng ta lại không biết đến.” – Tiểu Hoa vừa giải thích vừa làm bộ gãi đầu – “Ta có thắc mắc, rõ ràng đại ca ngươi tu vi còn chưa đến Luyện Khí hậu kỳ, làm cách nào có thể đánh ra đòn t·ấn c·ông có uy lực sánh ngang với tu sĩ Trúc Cơ được?”

Trước câu hỏi của Tiểu Hoa, Sơn không trả lời luôn, mà vẫn đang từ từ tiêu thụ lượng kiến thức mới đạt được. Nếu đúng như Tiểu Hoa nói, kể cả Sơn hay là sư phụ cậu đều xuất thân từ tinh cầu cấp rất thấp, văn minh tu chân gần như không có, nhưng lại tự tìm ra con đường tu luyện của riêng mình, cho nên mới thiếu kiến thức về tu chân ở bên ngoài như vậy. Lại nói về tu chân, những cảnh giới mà Tiểu Hoa đã liệt kê ra quả thực còn chưa đầy đủ, nhưng chỉ so sánh thôi cũng đã thấy nó quá khác biệt so với sư phụ Sơn truyền dạy cho rồi, chí ít là về mặt tên gọi, như vậy thì lại càng khác so với hướng đi của cậu bây giờ. Chính vì khác biệt về tên gọi, có lẽ sẽ có khác biệt về bản chất, cho nên chênh lệch về thực lực tại các cảnh giới mới khác xa như vậy. Vấn đề này khá rối rắm, có lẽ cần tiếp xúc nhiều hơn với những tu chân giả khác thì mới xác nhận được. Tạm thời Sơn sẽ không tiết lộ về sự khác biệt của mình hay sự phụ cho người khác biết, kể cả con nhóc nhút nhát Tiểu Hoa này, để tránh phiền phức không đáng có.

“Vấn đề này anh tạm thời chưa trả lời được, nhóc cũng không cần bận tâm.” – Sơn nhắc nhở một câu, lại nhớ đến một vấn đề chưa được giải đáp – “Còn một vấn đề nhóc chưa nói đến, là về truyền tống trận kia, là một loại trận pháp nào đó chăng?”

“Đó đúng là một loại trận pháp, cũng có thể là một tổ hợp trận pháp, có thể giúp người ta di chuyển qua lại giữa hai địa điểm khác nhau, dù khoảng cách có xa hay gần thì đều có thể rút ngắn được rất nhiều thời gian di chuyển. Truyền tống trận có nhiều loại, có loại đường gần thì trong giới hạn tinh cầu, loại xa thì có thể đi đến tinh cầu khác, thậm chí còn xa hơn. Có loại thì sẽ đưa người ta đến một địa điểm ngẫu nhiên không xác định được. Loại này chi phí xây dựng, vận chuyển sẽ đỡ tốn kém hơn, nhưng rủi ro cũng cao hơn nữa.” – Tiểu Hoa lần này lại kiên nhẫn giải thích đầy đủ, không càu nhàu tí nào.

“Ra là trận pháp di chuyển đến địa điểm khác, anh cũng biết, không ngờ còn có loại liên hành tinh, rất thú vị.” – Sơn gật gù hiểu ra, nhưng lại nghi ngờ nhìn Tiểu Hoa – “Nói như nhóc khi nãy chắc là dùng truyền tống trận ngẫu nhiên mà đến được đây, nhưng lại là do gặp t·ai n·ạn, rốt cuộc là nhóc đã gặp chuyện gì?”

“Haizz, ta cũng đâu có muốn đến đây, tộc ta gặp đại nạn, vì muốn bảo toàn tính mạng nên ta mới phải ngồi truyền tống trận để trốn đến nơi khác an toàn hơn. Nhưng đen một nỗi là truyền tống trận gặp vấn đề, xuất hiện các khe nứt không gian trên trong trận, ta mạng lớn nên mới không c·hết, lại đến được tinh cầu này, nhưng vẫn nhận v·ết t·hương nghiêm trọng. Chính vì thế mà ta đã phải trị thương ở trong lòng núi này mấy chục năm rồi đấy!” – Tiểu Hoa kể lể lại chuyện cũ, xong liền trầm mặc, mặt buồn có thể thấy rõ.

Nghe giọng điệu cùng câu chuyện này, xem ra bây giờ tâm trạng của Tiểu Hoa rất không tốt, chắc cũng không muốn kể thêm gì nữa, Sơn cũng biết ý không hỏi han thêm câu nào khác, để kệ cho nó bình tĩnh lại đã. Xem ra tu chân giới nói chung rất không đơn giản, đại nạn của cả một giống loài nói xảy ra là xảy ra, đến cái mức độ phải chạy trốn ra khỏi tinh cầu nơi mình sinh sống. Đổi lại là Sơn, nếu tinh cầu này gặp t·ai n·ạn như vậy thì cậu có sống sót nổi không?