Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 128: Áp chế huyết mạch



Chương 127: Áp chế huyết mạch

Đã không tiếp tục hỏi chuyện, Sơn liền tập trung hoàn toàn vào quá trình tu luyện khôi phục. Do lượng linh thuỷ khổng lồ ở dưới chân, quá trình này diễn ra rất nhanh, thậm chí Sơn còn có thể tranh thủ vừa khôi phục vừa rèn luyện chân nguyên một lần, một công đôi việc. Phải công nhận hồ linh thuỷ này chất lượng còn tốt hơn hẳn so với linh thuỷ mà lần trước Sơn thu được, tu luyện hiệu quả rất cao. Có lẽ do lượng linh thuỷ từ trước chỉ là tồn đọng lại, còn ở trong lòng núi này lại được bảo quản rất tốt.

Sau khi hoàn toàn khôi phục, Sơn đã tỉnh lại khỏi quá trình tu luyện, cảm nhận cơ thể một lần, thật sự là rất sảng khoái, tràn đầy lực lượng. Quay sang bên cạnh nhìn, Tiểu Hoa không biết đã ngủ từ lúc nào, lại còn dựa lên người Sơn mà ngủ, không ngờ yêu hoa cũng ngủ được như con người. Trừ việc có hình dáng giống một bông hoa ra, Tiểu Hoa chẳng khác nào một đứa trẻ mới lớn cả, nhút nhát, ngây ngô lại nghịch ngợm. Không biết nó đã trải qua những chuyện gì ở quê nhà, nhưng Sơn cũng thấy cảnh ngộ của nó khá giống với mình, quê nhà cũng g·ặp n·ạn và phải lưu lạc đến một nơi xa lạ. Nhưng có lẽ Sơn gặp may hơn một chút, được gặp và được sư phụ dạy bảo một thời gian, đến tinh cầu này vẫn còn gặp được con người, còn Tiểu Hoa thì khi đến đây chẳng những b·ị t·hương nặng, cũng chẳng có đồng loại nào, đã vậy còn phải cô đơn ở đây mấy chục năm. Nghĩ đến đây Sơn cảm thấy Tiểu Hoa này dù có nhiều tuổi thì cũng chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp. Khẽ thở dài một hơi, Sơn mặc kệ cho Tiểu Hoa dựa trên người mình ngủ, cậu lại tranh thủ tu luyện nâng cao tu vi tiếp, chờ cho Tiểu Hoa tỉnh rồi sẽ tính đến chuyện tiếp theo sau.

Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, vì căn bản ở trong lòng núi này khung cảnh lúc nào cũng là ban ngày, không bao giờ tối qua. Một quả cầu xám màu đang lăn lông lốc ở trên đường, thẳng vào rừng cây rậm rạp, thú rừng nhìn thấy nó đều phải tự giác tránh né ra thật xa, run lẩy bẩy không dám tiến lại gần. Kể cả những loài thống trị khu rừng này cũng không ngoại lệ, như kiểu vật trước mắt chúng nó là một hung thú vậy. Nhưng quả cầu này cũng không có ý đinh bận tâm đến mấy con vật này, nó cứ vậy mà tiến sâu vào rừng cây, cho đến khi bắt gặp một hồ nước trong veo. Tại đây nó chỉ đứng ở thành hồ khoảng vài giây rồi lại lăn tiếp vào phía sâu hơn, dường như còn có thứ gì đấy thu hút nó hơn vậy. Thẳng cho đến quả cầu gặp một cái hồ rộng lớn hơn, trên mặt hồ sương khói mờ mịt lăn lộn, lúc này nó mới dừng lại.

“Ùm!”

Như một tảng đá lớn bị người ta ném xuống mặt hồ tĩnh lặng vậy, nó đánh động mọi sinh vật ở trong hồ, thì ra quả cầu kia đã nhảy xuống hồ nước lớn này rồi. Động tĩnh này đương nhiên đã đánh động đến những sinh vật ở trong hồ, chính xác hơn là ở trên mặt hồ, mà không ai khác ngoài Sơn đang tu luyện và Tiểu Hoa đang ngủ say rồi.

“Cái gì vậy?”

Sơn giật mình tỉnh dậy, cảnh giác nhìn về hướng tiếng động lớn kia phát ra, là thứ gì có thể tiến vào trong hồ này mà cậu lại không kịp nhận ra được? Tiểu Hoa cũng đã tỉnh lại khỏi giấc ngủ, nó không có vẻ bình tĩnh, ít nhất là từ bề ngoài như Sơn, mà là vô cùng lo lắng. Đến như Sơn chỉ vừa tiếp cận khu rừng bên ngoài là Tiểu Hoa nó đã nhận ra rồi, ấy vậy mà nó lại không thể cảm nhận ra cái thứ vừa nhảy vào hồ nước kia. Lúc nãy chỉ mới giao chiến với Sơn một khúc ngắn mà nó đã b·ị đ·ánh cho b·ị t·hương thêm rồi, nếu thứ không rõ là gì kia mà có ác ý với mình, không phải là Tiểu Hoa nó hôm nay xong đời rồi sao.

“Đại ca à, thứ đang đến có thể rất nguy hiểm cho cả ta lẫn ngươi, chúng ta nên liên thủ lại đối phó với nó.” – Tiểu Hoa chỉ có thể tìm sự trợ giúp từ Sơn, người mà bây giờ đã khôi phục thực lực hoàn toàn.

Nghe thấy lời Tiểu Hoa, Sơn cũng có chút lo lắng hơn, dù sao tu vi yêu hoa này cũng cao hơn mình, còn cảm thấy nguy hiểm như vậy, nên cậu cũng không dám lơ là. Lúc đang định mở miệng đáp ứng thì Sơn nhận thấy có gì đấy quen thuộc từ thứ kia. Suy nghĩ mấy giây, như nhớ ra cái gì Sơn bình tĩnh trở lại, nhoẻn miệng cười:

“Là người quen của anh thôi, nhóc không cần phải lo lắng, nó sẽ không làm gì nhóc đâu!”

“A, ngươi quen biết thứ kia sao? Chẳng lẽ trên tinh cầu này còn thật có sinh vật có tu vi cao hơn cả ta sao? Tại sao ta lại không cảm nhận được nó?” – Tiểu Hoa nghe được lời Sơn thì cũng đỡ lo sợ hơn, nhưng vẫn giữ cảnh giác cao độ.

“Thực ra nó cũng không mạnh đến vây đâu, ít nhất cho đến giờ là vậy, chỉ là nó hơi đặc thù một chút mà thôi.” – Sơn giải thích qua, rồi hướng đằng trước gọi lớn – “Phượng, mau qua đây đi!

Tiếng gọi của Sơn vừa dứt thì từ trên mặt hồ liền có chút gợn sóng nhẹ, sau đấy mặt nước bắt đầu bị tẽ sang hai bên tạo thành từng con sóng, cũng chính là nói có một thứ đang di chuyển nhanh dần đều ở dưới mặt nước. Vật ở dưới nước di chuyển càng lúc càng nhanh, động tĩnh mà nó tạo ra trên mặt nước càng lớn. Nước hồ dần dần bị đẩy cho bắn tung toé lên, một quả cầu xám nổi từ từ lên trên, đúng như Sơn đã đoán, đây chính là Phượng, nó đang lăn vù vù trên mặt nước thẳng hướng Sơn ngồi. Sơn không nhớ đã để nó lại ở cửa hang kia bao lâu, không ngờ nó lại tự tìm đường đến tận đây được. Sơn đang chăm chú nhìn Phượng lao đến thì lại cảm nhận được sau lưng mình như bị ai đấy bám chặt. Thì ra là Tiểu Hoa, nó đang bám chặt lấy lưng áo cậu, chỉ hé nửa đầu ra nhìn, hơn nữa thân thể hơi có chút run rẩy, đây là bị làm sao rồi?

Chẳng mấy chốc Phượng đã lăn đến chỗ Sơn rồi, cậu tiện tay bắt được nó, nhấc bổng lên, thật đúng như đã ngờ đến từ trước, sau mấy hôm hấp thu linh khí nơi đây, con hàng này lại nặng thêm thấy rõ. Nhưng cũng may mà nó không to lên, không thì mang theo thật quá vướng. Nhận thấy Tiểu Hoa đằng sau lưng mình càng run rẩy hơn khi nãy, Sơn nhíu mày hỏi:

“Nhóc đây là bị làm sao vậy, v·ết t·hương cũ tái phát à?”

“Không, không phải.” – Tiểu Hoa lắc lắc đầu, rồi chỉ vào Phượng mà thắc mắc – “Đại ca ngươi tìm đâu ra được nó vậy, làm sao một sinh vật như vậy có thể xuất hiện ở trên tinh cầu nằm ngoài rìa tu chân giới này được.”

“Phượng ấy hả? Anh cũng không rõ nó đến từ đâu, chỉ biết là nó bị rơi xuống tinh cầu này từ vài năm trước thôi.” – Sơn giải thích, lại nghi ngờ hỏi lại – “Sao, nhóc biết nó là loài gì à?”

“Ta không biết rõ nó là loài gì, nhưng từ hình dáng và cảm giác áp bức có thể chắc chắn được nó là trứng của một loài yêu thú hoặc linh thú cấp cao. Kể cả chưa nở ra nó cũng đã có những năng lực mạnh mẽ rồi, cùng với đó là có áp chế lên những loài có đẳng cấp huyết mạch thấp hơn.” – Tiểu Hoa giải thích.

“À, ra là vậy, vậy là do chênh lệch này mà nhóc mới run rẩy như thế, anh còn tưởng nhóc sợ nó chứ.” – Sơn trêu chọc một câu.

“Ta mà lại sợ nó à?” – Tiểu Hoa bị nói trúng nên có chút chột dạ, liền lớn tiếng biện minh – “Tất cả là do huyết mạch mà thôi.

“Vậy à, thế thì đừng trốn sau lưng anh nữa, lại đây cho nhóc chạm thử vào người Phượng, thích tay lắm!”

“Không, của ngươi tất, ta không muốn chạm vào nó.” – Tiểu Hoa nghe được Sơn nói càng run tợn, không dám ló đầu ra.

“Được rồi, sợ thì cứ nhận sợ đi, đừng ngại, ha ha!” – Sơn lại tới một câu.

“Ta, ta không có sợ, chỉ là, là…” – Tiểu Hoa không đáp trả lại được, lại chực chờ sắp khóc.

“Thôi không đùa nữa, nhóc có muốn anh cũng không dám cho nhóc chạm vào nó đâu. Tạm thời Phượng khá nguy hiểm, chỉ có anh chạm được vào nó thôi, nhóc chạm vào có khi sẽ ngay lập tức bị nó hút khô đấy.”

Tiểu Hoa nghe thấy lời Sơn nói vậy thì càng hoảng sợ, quên cả khóc, rụt đầu lại, bám càng chặt vào lưng Sơn, không phát ra một âm thanh nào nữa. Sơn thấy vậy thì cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, không biết khi thương thế con yêu hoa nhát cáy này khôi phục rồi thì có giúp ích gì được không, hay đến lúc cậu lại phải quay ngược lại để bảo vệ nó cũng không chừng.