Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 129: Ta có bảo vật



Chương 128: Ta có bảo vật

Sơn còn có vài chuyện muốn hỏi Tiểu Hoa, nhưng nhìn thấy nó cứ sợ hãi co rúm một chỗ như vậy thì còn hỏi thế nào được nữa, cậu chỉ đành để Phượng lăn ra xa một góc tự hấp thu lấy linh khí. Khi Phượng đã ở khá xa rồi thì Tiểu Hoa lúc này mới dám ló đầu ra quan sát, Sơn cảm thấy nó cũng đã bớt run rồi, nhưng nó lại vẫn bám chặt vào lưng cậu không chịu buông.

“Anh để cho Phượng đi ra xa rồi, nhóc có thể buông anh ra được rồi đấy!” – Sơn lên tiếng nhắc nhở.

“Chúng ta đã thoả thuận rồi, đại ca ngươi phải mang ta đi để ta chữa thương chứ!”

“Tất nhiên anh sẽ mang nhóc đi, nhưng có nhất thiết phải bám dính như vậy không? Anh cũng không phải kẻ thích nuốt lời, sẽ không tự dưng đi mất mà bỏ nhóc lại đâu.” – Sơn bất đắc dĩ nói một câu đảm bảo.

“Ta cũng chẳng sợ đại ca ngươi chạy mất, chẳng qua là bám thế này thì hiệu quả trị thương tốt hơn thôi, không thì ta thèm mà bám vào.” – Tiểu Hoa nói xong thấy Sơn có chút nhíu mày bèn bổ sung thêm – “Đại ca ngươi cũng được lợi mà, ví dụ như lúc ngươi bị thiếu hụt chân nguyên hoặc b·ị t·hương ta cũng có thể kịp thời dẫn linh khí đến bổ sung ngay, như v·ết t·hương khi nãy ấy, để nguyên vẫn sẽ lành nhanh thôi, nhưng không có ta hỗ trợ làm sao có thể nhanh đến thế được.”

“Ồ, nghe nhóc nói cũng có lý đấy, trong chiến đấu nếu có thể kịp thời bổ sung chân nguyên thì tỷ lệ thắng hoặc trốn thoát cũng cao hơn nhiều.” – Sơn gật gù – “Thế nhưng là vác theo một con yêu quái sau lưng có phải là hơi khó coi không?”

“Hứ, nhà ngươi nói ai là yêu quái. Còn trêu chọc ta nữa, ta sẽ cắn ngươi.” – Tiểu Hoa tức giận.

“Được rồi, anh không đùa nữa. Thế nhóc giải quyết sao, bên ngoài dù sao cũng toàn người thường, nếu gặp phải nhóc còn không phải họ sẽ bị doạ sao, hoặc là sẽ t·ấn c·ông nhóc cũng nên.” – Sơn nêu ra mấy tình huống có thể xảy ra.

“Ai nói ta không có cách, xem đây!”



Vừa dứt lời, Sơn liền cảm nhận được sau lưng mình bỗng nhiên nhẹ hơn hẳn, dường như Tiểu Hoa đã rời khỏi lưng cậu rồi vậy. Nhưng sau đấy lại cảm thấy có thứ gì đó đang di chuyển trên lưng mình. Thò tay ra sau lưng định bắt lấy thứ kia thì nó đã tránh thoát được, sau đấy nhảy phốc lên vai Sơn.

“Là ta đây, đại ca ngươi động tay làm cái gì?” – Tiếng Tiểu Hoa bực dọc to rõ vang lên từ trên vai Sơn.

“Ồ, nhóc còn có thể thu nhỏ cơ thể được cơ à, tiện lợi nhỉ!” – Sơn ồ lên kinh ngạc.

“Cũng thường thôi, tộc ta ai cũng làm được cả, lẩn trốn có thể thu nhỏ, chiến đấu có thể phóng to. Tóm lại đây có thể gọi là thiên phú của loài bọn ta đấy!” – Tiểu Hoa lời nói thì khiêm tốn, nhưng cái giọng tự hào kia thì không che giấu nổi – “Từ nay ta sẽ ở trên đây, chẳng ai sẽ nhận ra được đâu.”

“Được rồi, coi như xong đi.”

Nể tình Tiểu Hoa này còn có chút giúp ích, Sơn cũng kệ cho nó ngồi trên vai mình đi, cũng không có vấn đề gì, nếu có bị để ý thì cùng lắm nhét nó vào túi áo là được. Tiểu Hoa không biết Sơn sẽ có ý định nhét nó vào túi áo, vẫn vui vẻ giẫm đạp, đi lại trên vai Sơn, như kiểu làm quen với nhà mới vậy.

“Mấy hồ chứa linh thuỷ này tạo thành trận pháp hỗ trợ chữa thương cho nhóc, vậy hẳn là do nhóc tự bố trí ra phải không? Thế nhóc có biết chỗ linh thuỷ này bắt nguồn từ đâu không?” – Sơn hỏi luôn vào vấn đề chính.

“Thực ra ta cũng không hiểu biết lắm về bố trận, trận này là do ta dùng trận bàn tạo thành đấy. Còn về linh thuỷ, đương nhiên là do linh mạch tạo nên rồi, nhưng linh mạch này do đã tồn tại quá lâu, cùng với sự sụt giảm linh khí trên tinh cầu này mà nó đã tan rã được một thời gian rồi.” – Tiểu Hoa ngồi vắt vẻo trên vai Sơn giải thích.

“Ồ, chỗ này thật sự từng tồn tại linh mạch sao, thảo nào linh thuỷ lại tốt đến vậy. Nhưng nếu linh mạch đã tắt thì linh thuỷ sẽ cạn kiệt theo thời gian thôi.” – Sơn nói với giọng tiếc nuối – “Giờ anh mới nghĩ đến, linh thuỷ nhiều như này thì làm thế nào chúng ta mang theo hết được?”



Sơn lo cũng phải thôi, có tổng cộng bảy hồ chứa, tổng hợp lại phải có đến hàng ngàn mét khối thể tích linh thuỷ, mang đi kiểu gì bây giờ. Kể cả Sơn có ngọc lưu trữ, nhưng lại không có vật gì tốt để đựng lại linh thuỷ, cũng không chắc không gian của ngọc lưu trữ còn đủ rộng không. Đang loay hoay không biết nên làm thế nào thì Tiểu Hoa ở trên vai Sơn lại nói với giọng khoe khoang:

“Cái này đại ca ngươi không phải lo, ngươi nghĩ mấy hồ nước có sắp xếp thế này chỉ là tự nhiên chắc, là ta đào lên đấy, linh thuỷ cũng là ta chuyển qua đấy. Cũng chính là nói muốn mang hết chỗ linh thuỷ này theo đối với ta chỉ là chuyện cỏn con.”

“Rồi làm thế nào thì nhóc nói luôn đi!” – Sơn không kiên nhẫn thúc giục.

“Gọi ta một tiếng đại tỷ thì ta nói cho.” – Tiểu Hoa được đà lấn tới.

“Cốp!”

“Ta đùa tí thôi mà, đại ca ngươi sao phải nóng tính thế!” – Tiểu Hoa ôm đầu mếu máo nói – “Ta có một loại bảo vật không gian dạng bình chứa, không gian bên trong cực kỳ rộng lớn, thừa sức chứa được hết chỗ linh thuỷ này bên trong.”

“Ra là có bảo bối, anh còn tưởng nhóc mày có bản lĩnh gì ghê gớm lắm!” – Sơn có chút coi thường, khoe khoang nửa ngày, thì ra chỉ là nhiều hơn mình một cái không gian chứa đồ.

“Hứ, có là tốt rồi, còn hơn ngươi cái loại nghèo kiết xác, trên người ngoài thanh kiếm kia ra thì chẳng có một thứ gì tốt.” – Tiểu Hoa giọng khinh thường thấy rõ.

“A, đã kịp đánh giá trên người anh có bảo bối gì hay không rồi, nếu có thì chắc là nhóc sẽ c·ướp luôn có đúng không?” – Sơn lườm Tiểu Hoa một mắt.



“Bổn công, bổn tiểu thư mà lại đi làm mấy cái chuyện đó à?”

Tiểu Hoa quay ngoắt mặt sang hướng khác mà nói, nhìn kiểu gì cũng thấy nó không được thành thật lắm. Nhưng Sơn cũng có thể xác nhận được một điều, tu vi như Tiểu Hoa cũng không dò xét ra được viên ngọc lưu trữ mình đeo trên cổ là một bảo vật không gian, xem ra hoặc là viên ngọc có gì đấy đặc biệt, hoặc là sư phụ đã làm thủ thuật cao minh gì đấy mà người ngoài không thể nhìn thấu ra được bản chất thật của viên ngọc.

“Được rồi, không tán nhảm nữa, nếu nhóc muốn rời đi sớm thì tranh thủ thu lại linh thuỷ đi.” – Sơn lại thúc giục, căn bản ngoài linh thuỷ ra, chẳng còn gì thu hút Sơn ở lại đây nữa.

“Đợi một chút, để ta thu lại trận bàn đã.”

Vừa nói xong, Tiểu Hoa đã nhảy ra khỏi vai Sơn, biến trở về bản thể, sau đấy làm một vài động tác lạ mắt. Đợi một vài giây, từ dưới mặt nước bọt khí nổi lên từng đợt, rồi “ùm” một tiếng, một cái bóng bay vù lên đáp ngay trước mặt Tiểu Hoa, rồi được con nhóc này thu vào. Tuy động tác cất đồ của Tiểu Hoa rất nhanh, nhưng Sơn đã kịp nhìn ra đây là một vật dạng đĩa tròn, chất liệu có vẻ khá đặc biệt, hơn nữa vật này còn được khắc lên rất nhiều loại trận văn chằng chịt phức tạp, cậu cũng chưa kịp nhận ra là có những loại trận gì, nhưng chắc chắn là không tầm thường. Khá tò mò nên Sơn hỏi luôn:

“Đây chắc là cái mà nhóc gọi là trận bàn nhỉ? Nó có liên quan đến trận pháp có đúng không?”

“Đúng là nó, trận bàn chính là một công cụ để chứa trận pháp bên trên, sử dụng rất tiện lợi, chỉ cần thoả mãn một số điều kiện và có linh khí kích hoạt là được.” – Tiểu Hoa lại lần nữa hiếm thấy giải thích cặn kẽ.

“Hay gớm đi, cho anh mượn nghiên cứu chút được không?” – Sơn hỏi vui một câu, tất nhiên là cậu cũng muốn nghiên cứu trận bàn thật.

“Không, cứ mơ đi!” – Tiểu Hoa lắc đầu lia lịa, rồi quay đầu chạy biến đi mất – “Ta đi thu linh thuỷ đây, ngươi đừng làm phiền ta.”

“Không muốn cho mượn cũng không cần phải giấu như mèo giấu cớt thế chứ?” – Sơn trêu chọc một câu.

“Kệ ta!” – Tiếng Tiểu Hoa văng vẳng vọng lại.

Sơn cười một tiếng, rồi tranh thủ đi thu một ít linh thuỷ lại dùng dần, chứ con hàng kẹt xỉ kia muốn nó cung cấp linh thuỷ cho chắc chắn là không dễ.