Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 135: Đội trưởng mờ ám



Chương 134: Đội trưởng mờ ám

“Ồ, vậy là thật sự có vấn đề sao?” – Sơn hơi ngạc nhiên, chỉ là nói mò một câu, chẳng ngờ lại đúng.

“Có lẽ chỉ là trùng hợp, có lẽ là thật có vấn đề.” – Hoàn chán nản nói – “lần thực hiện nhiệm vụ này tôi cảm thấy mọi thứ không được bình thường lắm, nếu không muốn nói là kỳ lạ.”

“Đầu tiên, là phát động nhiệm vụ lần này, thời điểm thông báo sớm hơn so với những lần trước, thành ra chúng tôi phải vội vàng chuẩn bị hơn. Thứ hai là thái độ của mấy người gác cửa, lần trước thì có vẻ chào hỏi hoà đồng, lần này lại một câu cũng không nói gì, ngược lại là quăng đến ánh mắt coi thường, tôi cũng chỉ nghĩ là họ không có ấn tượng tốt với đội mình nên cũng mặc kệ. Thứ ba là địa điểm làm nhiệm vụ lần này, nó đã được thay đổi so với kế hoạch ban đầu. Địa điểm mới này được thông báo là vẫn thuộc khu vực ít xác sống và dị thú nên với đoàn đội toàn năng lực giả sẽ ít có nguy hiểm. Nhưng thực tế thì có vẻ như không ít như họ nói, đã vậy chúng tôi còn vào ngay nơi con sói biến dị kia mai phục sẵn.” – Hoàn kể ra mấy điểm bất cập trong nhiệm vụ lần này – “Còn về đội trưởng, vấn đề này tôi không chắc chắn lắm.”

Thấy Hoàn có chút chần chừ, Sơn liền biết là có vấn đề rồi, cậu cũng có ấn tượng khá kỳ lạ về người đội trưởng kia từ đầu, giờ chỉ cần anh bạn Hoàn này khẳng định lại thôi.

“Người đội trưởng này như thế nào, anh bạn kể thử ra xem nào.” – Sơn dẫn ra một câu.

“Nói thế nào nhỉ, khi hai người chúng tôi được phân vào đội thì đã được người đội trưởng này dẫn dắt rồi. À đúng, anh ta tên là Đức, mọi người hay gọi anh ta là anh Đức hoặc là đội trưởng, anh ta rất được mọi người trong đội tôn trọng, không chỉ bởi vì thực lực mạnh nhất, mà còn vì anh ta làm đội trưởng rất tốt, phân công chỉ huy hay là giúp đỡ đồng đội, cái gì anh ta cũng làm tốt. Tôi và Nga mới vào đội nên được anh ta quan tâm rất nhiều, nên chúng tôi cũng khá quý trọng anh ta.”

“Xem ra là một người toàn diện nhỉ?” – Sơn chen vào một câu.

“Có vẻ là vậy, nhưng sự việc lần này làm tôi có suy nghĩ khác, tôi cảm thấy lần này anh ta làm việc không được chỉn chu và cẩn thận như trước. Vốn là khi gặp phải con sói biến dị kia, thực lực của nó mạnh hơn so với tất cả mọi người trong đội, tất nhiên chúng tôi sẽ không địch lại được nó, nhưng là đội trưởng, nếu anh ta tập hợp được mọi người tổ chức phòng thủ, chống trả hợp lý thì có lẽ sẽ doạ sợ được con sói, hoặc chí ít thì có thể c·hết ít người hơn. Nhưng lúc ấy anh ta lại làm khá hời hợt, làm cho toàn quân t·ấn c·ông rời rạc, nên chỉ trốn thoát được rất ít người, còn lại đều đã t·ử t·rận. Tôi lúc ấy cũng quá hoảng loạn nên đã không nhận ra điều này, giờ nghĩ lại thì…” – Hoàn phân tích tình huống.

“Người tên Đức này chắc chắn là có vấn đề rồi.” – Sơn cũng gật gù đồng ý – “Thế còn ba người còn lại cũng chạy thoát thì sao, họ có gì khả nghi không?”

“A, anh nói tôi cũng mới để ý đến, ba người còn lại cũng là thành viên có thâm niên trong đội, hình như là cùng thời điểm gia nhập với đội trưởng. Những người còn lại trong đội nghe kể hình như cũng không vào đội sớm hơn chúng tôi bao lâu.” – Nga lần này lên tiếng trả lời, sắc mặt cũng bắt đầu khó coi hơn.

“Vậy là bốn người này chắc chắn có vấn đề rồi.” – Sơn khẳng định, rồi còn đạp đạp vào con sói dưới chân mình mà nhắc nhở - “Cả con vật này nữa, khẳng định nó cũng có vấn đề. Tôi biết sói thường hoạt động theo bầy, kể cả sau khi biến dị, giờ nó đi một mình thì khá là lạ rồi, hơn nữa sau khi đã hạ được một đống người rồi mà nó vẫn còn cố đuổi theo mấy người đến tận đây, lại còn chọn đúng hai người mà bám theo nữa.”

“Vậy ý anh là mấy người đội trưởng họ muốn gài bẫy chúng tôi, đúng hơn là gài bẫy mấy người mới chúng tôi?” – Hoàn đứng phắt dậy, ánh mắt lúc thì tức giận, lúc thì nghi kỳ, lúc lại bất an – “Nhưng để làm gì cơ chứ? Người mới như chúng tôi muốn tài nguyên không có tài nguyên, năng lực cũng yếu kém, họ làm vậy thì có tác dụng gì?”

“Bình tĩnh lại đi đã, anh có rối lên cũng không có tác dụng gì đâu. Muốn biết thì anh buộc phải đi tìm hiểu thôi. Nhưng tôi khuyên hai người không nên quay về căn cứ kia nữa, có quay về rồi cũng sẽ phải nhận kết cục như những người đồng đội kia thôi.”

Sơn khuyên nhủ hai người này một câu. Vốn chỉ là thấy mấy người này có chút kỳ lạ, không ngờ sự việc lại phát triển theo cái hướng không ai ngờ tới này. Một nhóm người cũ dồn mấy người mới vào chỗ c·hết, đã vậy còn là trong nhiệm vụ để cho dị thú ra tay. Sơn nghĩ mãi cũng không ra là để làm gì, khẳng định không phải mấy người đội trưởng kia tự ý hành động mà phải là do cấp cao hơn ra lệnh. Nhưng vấn đề là bọn họ bồi dưỡng năng lực giả một thời gian, làm cho năng lực của họ mạnh lên, bây giờ lại dồn bọn họ vào chỗ c·hết, mấy người kia sẽ được lợi gì chứ? Càng nghĩ càng thấy rối rắm, có lẽ muốn biết sự thật thì chỉ còn cách đến căn cứ kia thăm quan một vòng thôi.

“Anh muốn quay về căn cứ tìm kiếm sự thật giải oan cho mấy người đồng đội của chúng ta.” – Đột nhiên Hoàn quay qua nhìn chằm chằm vào Nga – “Nhưng chuyến trở về lần này có thể sẽ rất nguy hiểm, anh lo mình sẽ lành ít dữ nhiều. Anh biết mình làm vậy sẽ rất có lỗi với em, nhưng không làm gì thì lòng anh không yên được. Cho nên dù có thế nào anh vẫn sẽ quay về, anh sẽ nhờ người kia đưa em đến một nơi an toàn hơn, như vậy…”

“Dù anh có định làm gì, em vẫn sẽ luôn đồng hành cùng anh, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa.” – Nga ngắt lời của Hoàn, giọng nói cô êm ái, thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối, một tình yêu chân thành.

“Cảm ơn em, yêu em là quyết định đúng đắn nhất của anh trong cuộc đời này.” – Hoàn ôm chầm lấy Nga, lời nói gần như muốn khóc.

Sơn ở một bên chứng kiến cảnh tượng tình cảm nam nữ sến súa, mùi mẫn này thì cũng phải gào thét trong lòng: “Tình cảm thì cũng tốt đấy, nhưng cũng không cần phải thể hiện trước mặt tôi đâu!”

“E hèm, hai người đã quyết định sẽ làm gì chưa?” – Sơn không đúng lúc chen lời vào phá vỡ không khí của đôi nam nữ.

“Chúng tôi định sẽ quay trở về căn cứ tìm kiếm sự thật, xin nhờ anh giúp đưa chúng tôi ra khỏi khu rừng này, đoạn đường sau chúng tôi sẽ tự đi được.” – “Hoàn ngại ngùng trả lời – “Nếu chúng tôi không gặp bất trắc, sau này gặp lại nhất định sẽ trả ơn anh.”

“Được rồi, ơn huệ gì thì khỏi đi, tôi đã hứa nếu hài lòng với câu chuyện mấy người kể thì sẽ giúp đưa hai người ra ngoài, bây giờ chỉ là giữ lời thôi.”

Sơn nói xong liền quay phắt người đứng dậy, thoắt cái đã đến bên gốc cây chỗ Phượng đang nằm yên, nhấc bổng nó lên rồi bắt đầu chọn một hướng mà đi, chính là hướng mấy người khi nãy chạy vào rừng.

“Đi thôi! Không còn sớm nữa.” – Sơn lên tiếng nhắc nhở hai người vẫn còn đơ ra chưa hiểu chuyện gì.

“À, được, được.”

Hai người Hoàn kịp phản ứng lại, sợ mình chậm trễ nên nhanh chóng chạy theo đuổi kịp bước chân Sơn. Trên đường đi cứ thỉnh thoảng Hoàn lại nhìn vào tảng đá hình cầu mà Sơn ôm theo bên người. Trước đấy anh đã chú ý đến tảng đá kỳ lạ kia rồi, không ngờ Sơn lại thật mang theo nó đi. Dù rất tò mò, muốn lên tiếng hỏi nhưng lại ngại nên Hoàn cứ chần chờ mãi. Mà người ta cũng đã kỳ lạ rồi, mang theo một thứ kỳ lạ cũng có thể hiểu được, người ta lại cũng đã giúp đỡ mình, anh không thể vô duyên đi thắc mắc được, đúng không? Thật ra Sơn đã nhận ra Hoàn bứt rứt muốn hỏi về Phượng ở trên tay mình từ đầu rồi, cậu cũng đang tìm một lý do hợp lý để trả lời đây.

“Chỉ là một công cụ rèn luyện sức khoẻ do sư phụ để lại thôi, anh không cần phải để ý đến đâu.” – Sơn không quay lưng lại, chỉ nói một câu.

“Ra là vậy!” – Hoàn cười ngại ngùng, thì ra người ta đã biết mình tò mò đến rồi, mình còn cố giấu giếm.