Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 136: Trà trộn



Chương 135: Trà trộn

Nhìn tốc độ di chuyển hiện tại Sơn có chút bất đắc dĩ, cậu là người tu tiên, kể có là đi bộ như bình thường thì tốc độ vẫn nhanh hơn người thường rất nhiều. Hai người mới quen này chỉ là người bình thường, chính xác hơn là năng lực giả, nhưng lại không phải loại năng lực liên quan đến nâng cao thể chất nên tốc độ di chuyển cũng không khác mấy so với người thường, nên đi cùng họ với Sơn khác gì lết trên đường đâu. Nhưng hết cách rồi, ai bảo đã nói sẽ dẫn họ ra ngoài an toàn cơ chứ.

Nhìn Sơn đi có vẻ thảnh thơi không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, hai người Hoàn cảm thấy hơi lo lắng. Thấy Sơn thể hiện ra sức mạnh vượt trội, lại nói sẽ bảo vệ họ trên đường ra ngoài, tuy tính cách thể hiện ra có chút kỳ lạ, nhưng cường giả lời nói ra chắc là sẽ có uy tín chứ, thế quái nào bây giờ nhìn lại có chút không đáng tin thế này. Dị thú thì cũng thôi đi, bọn này còn dễ phát hiện, nhưng thực vật biến dị thì sao? Đám này vốn đã dễ trà trộn vào thực vật cây cối thông thường rồi, rất khó nhận ra, lại còn chỉ đứng yên chờ con mồi tiếp cận rồi mới hành động tóm gọn. Kể cả cảnh giác cao độ, quan sát đủ kiểu còn chưa chắc đã phân biệt, đề phòng được bọn nó, đằng này nhởn nhơ như không thế kia thì khác nào dâng mạng cho chúng nó. Tất nhiên lo lắng của hai người Hoàn là thừa thãi, theo quãng đường đi xa hơn họ cũng hiểu tại sao Sơn lại như vậy rồi. Trên đường đi không ít lần ba người nhìn thấy dị thú đi qua lại, từ những con cấp thấp nhất đến những con mạnh hơn cả hai người Hoàn, nhưng đều không có ngoại lệ tất cả đều tránh như tránh tà, đều sợ hãi mà chạy mất tăm, không có con nào dám bén mảng đến gần mấy người họ. Mấy người đương nhiên cũng không có gặp phải thực vật biến dị t·ấn c·ông lần nào, cứ như tuyến đường này bọn nó tránh mọc lên vậy. Đôi trai gái này bây giờ không dám nghi ngờ gì Sơn nữa, thậm chí còn nghĩ cậu có khi phải mạnh hơn cả người lập nên căn cứ mới kia luôn ấy chứ, đến dị thú còn sợ cậu cơ mà.

Sơn đi đằng trước cũng không để ý lắm đến thái độ của hai người kia, cậu chỉ chăm chăm vào đường đi phía trước thôi. Có Phượng ở bên cạnh thì gần như sẽ không bị mấy con dị thú hay dị thực vật làm phiền đến, khá lợi, nhưng lại làm cho quãng đường này nhàm chán hơn, vì căn bản chỉ có đi, lại còn là đi rất chậm nữa. Cũng may là đúng như lời hai người nói, đoạn đường ra khỏi khu rừng này cũng không quá xa, không gặp chướng ngại gì, ba người chỉ mất gần nửa ngày là đã ra khỏi rừng rậm rồi. Nhưng lúc xuất phát đã là đầu chiều, lúc ra khỏi khu rừng đã đến buổi tối rồi, ba người chỉ có thể tìm một khu đất trống trải mà nghỉ ngơi thôi. Vốn dĩ bây giờ Sơn có thể rời đi luôn, vì dù gì cũng đã đưa hai người họ ra khỏi khu rừng rồi, nhưng cậu đã lấy lý do là mình cũng định rời khu rừng kia, đêm nay sẽ nghỉ tại đây, sáng hôm sau hai bên sẽ tách ra, hai người kia cũng vui vẻ đồng ý.

Qua một đêm yên tĩnh, không có thứ gì làm phiền ba người nghỉ ngơi, ngay sáng sớm hôm sau, hai người Hoàn liền chào từ biệt Sơn rồi tự mình hướng về căn cứ mà đi. Sơn cũng chào hai người rồi chọn một hướng mà đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

“Người này tính tình hơi kỳ lạ, nhưng tính ra lại rất trượng nghĩa, đáng tin, hơn nữa thực lực lại cực kỳ mạnh, nếu anh ta có thể kết bạn cùng về căn cứ với chúng ta thì tốt rồi.” – Nga nhìn bóng lưng Sơn biến mất thì than thở một câu.

“Được rồi, anh ta đã cứu mạng chúng ta, còn đưa chúng ta ra khỏi khu rừng nguy hiểm kia, vậy đã là rất tốt rồi, chúng ta cũng không thể đòi hỏi thêm được nữa.” – Hoàn nghiêm túc nói – “Bây giờ việc chúng ta cần quan tâm là lúc trở về căn cứ sẽ có chuyện gì xảy ra, hy vọng là sẽ không tồi tệ như anh nghĩ.”

Sơn nhìn tưởng như là đã đi xa, nhưng thực ra là cậu chỉ giả bộ thôi, cậu đang muốn đến thăm cái căn cứ kỳ lạ kia một lần, lại không muốn hai người kia làm ảnh hưởng đến mình, nên đã để hai người dẫn đường đi, còn cậu thì bám theo đằng sau. Thế nào thì cũng thấy Sơn có vẻ hơi bao đồng, lại đi quan tâm đến chuyện thực phẩm bị cải tạo hay là người bị đồng đội hãm hại, đây đâu phải là việc của cậu, việc của cậu là tu luyện nâng cao cảnh giới cơ mà. Nếu chỉ là chuyện cải tạo thực phẩm, có lẽ Sơn sẽ không quan tâm lắm, nhưng lại kèm theo cái vụ phản bội rồi g·iết hại đồng đội kia thì cậu đã thấy nó quá sai rồi. Nó làm Sơn nhớ đến mấy chuyện không được vui lắm hồi còn ở Địa Cầu, chỉ nghĩ đến thôi là cậu đã sôi máu lên rồi. Một phần là vì tò mò muốn tìm hiểu ngọn ngành cái căn cứ kia, một phần là vì không muốn những người tốt như hai bạn trẻ kia phải bỏ mạng, phần cũng là vì mấy cái chấp niệm cũ, nên Sơn mới đưa ra quyết định đi theo, chưa biết chừng lần đi này lại còn có thu hoạch bất ngờ.

Bám theo hai người kia thêm nửa ngày nữa thì cuối cùng Sơn cũng nhìn thấy địa điểm nơi căn cứ kia toạ lạc rồi. Đúng là căn cứ mới, lại không phải do q·uân đ·ội kiến tạo nên nhìn chung quy mô xây dựng, độ hoàn thiện của nó vẫn còn thua xa so với mấy cái căn cứ khác Sơn từng đi qua. Nhưng từ một người đơn độc mà thành lập được một cái căn cứ như thế này vẫn là rất đáng khen rồi, nhưng hành động bên trong thì không có tốt đẹp như bề ngoài đâu. Bỏ qua mấy vấn đề này, phải nói là căn cứ này canh phòng cũng quá nghiêm ngặt đi, nhìn sơ qua đã thấy rất nhiều tháp canh, rất nhiều quân canh gác ở lối ra vào, ngoài ra còn có quân đi tuần tra trong phạm vi nhất định xung quanh căn cứ. Nghiêm ngặt đến mức độ này Sơn mới chỉ thấy qua ở sâu trong khu tổng bộ chỉ huy cấp cao của một căn cứ thôi, không biết bọn họ làm gì mà phải phòng bị kỹ đến vậy.

Từ xa Sơn đã thấy hai người Hoàn cùng Nga sau khi tiếp xúc với đội tuần tra vòng ngoài thì được người dẫn đi vào trong cửa lớn căn cứ. Sơn muốn theo vào trong nhưng cậu nghĩ mình cần dùng một cái thân phận hợp lý hơn để đột nhập vào. Điều kiện để gia nhập căn cứ là năng lực giả, cái này đơn giản, việc còn lại là gia nhập vào mà không bị ai nhận mặt được, đeo mặt nạ có mặt sư phụ vào là xong. Chuẩn bị xong xuôi, Sơn mới giả bộ làm một người lưu lạc tiến về phía căn cứ.

“Anh kia, mau dừng lại ở đây!” – Một người đàn ông trong đội tuần tra lên tiếng.

“Anh là ai, đến đây có mục đích gì?” – Người này tiến lại gần quan sát đồng thời hỏi Sơn.

“Chào anh, tôi là một người sinh tồn ngoài kia, mới nghe nói đến căn cứ này mới được thành lập gần đây nên muốn đến gia nhập.” – Sơn đáp lời.

“Ồ, muốn gia nhập sao?” – Người này ồ một tiếng, quan sát Sơn trên dưới vài lần rồi mới nói tiếp – “Đây không phải là căn cứ thuộc về q·uân đ·ội, điều kiên gia nhập sẽ khác thông thường, anh biết điều này rồi chứ?”

“Vâng, tôi có được nghe kể rồi, căn cứ này chỉ tuyển năng lực giả, có đúng vậy không?”

“Anh biết thì tốt. Thế này đi, nếu anh là người sở hữu năng lực, chỉ cần anh thể hiện được năng lực của mình ra ngay tại đây thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa anh về căn cứ để làm thủ tục gia nhập.” – Người đàn ông niềm nở hẳn lên – “Nhưng anh phải nhớ thêm một điều, căn cứ không nuôi người rảnh rỗi, nếu anh đã gia nhập thì phải làm nhiệm vụ do căn cứ đưa ra.”

“Vâng, tôi đã rõ!” – Sơn sắc mặt hơi đổi đáp ứng.

“Anh yên tâm, nhiệm vụ sẽ được giao phù hợp với năng lực mà anh thể hiện ra, sẽ không có chuyện anh gặp phải nhiệm vụ mà bản thân không thể giải quyết được đâu.” – Người đàn ông khẳng định một câu, nghe rất uy tín, nhưng ánh mắt kia làm Sơn nhớ đến ánh mắt của cái người đội trưởng kỳ lạ kia.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” – Sơn vui vẻ.