Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 137: Che giấu



Chương 136: Che giấu

“Vậy bây giờ anh biểu diễn một lần năng lực của mình đi.”

“Được, năng lực của tôi liên quan đến lửa, mời anh quan sát.”

Sơn đáp ứng rồi bắt đầu tạo ra một q·uả c·ầu l·ửa, sau đấy ném ra một hướng. Sơn chỉ định thể hiện ra một năng lực phổ thông, nên cũng không trình diễn nhiều, cầu lửa tạo ra khá yếu, nhiều lắm thì ngang của một năng lực giả cấp E. Thế này là để thăm dò xem thái độ của mấy người gác này ra sao. Sau khi thể hiện năng lực xong, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Sơn đã kịp nhìn thấy một tia coi thường trong mắt mấy gã đằng sau rồi, xem ra đúng là không phải loại tốt đẹp gì.

“Năng lực của tôi uy lực không được mạnh lắm, không biết có gia nhập được không?” – Sơn giả vờ hỏi.

“Ồ, không sao, căn cứ chúng tôi chào đón mọi năng lực giả, không phân biệt mạnh yếu, việc kiểm tra này chỉ là xác thực mà thôi. Đã anh thể hiện được rồi thì hoan nghênh anh gia nhập căn cứ, tôi sẽ cử người đưa anh về làm thủ tục gia nhập.” – Người đàn ông vừa rồi lên tiếng – “Tôi là Dương, đội trưởng tiểu đội số năm thuộc đội cảnh vệ vòng ngoài, làm quen với anh trước, biết đâu sau này chúng ta lại làm đồng đội thì sao.”

“Vâng, rất vui được làm quen với anh, tôi tên là Thạch, nếu sau này được phân về làm việc dưới trướng anh thì mong anh giúp đỡ cho.” – Sơn vui vẻ đáp lời.

“Được rồi, không cần phải khách sáo, anh mau theo người này về căn cứ làm thủ tục gia nhập đi.” – Dương đội trưởng đang định chào hỏi rồi thôi, nhưng sau đấy lại nhìn Sơn với ánh mắt kỳ lạ mà hỏi – “Mà từ từ đã, anh bạn này, anh mang một tảng đá theo làm gì?”

“Cái này hả, chỉ là một món dụng cụ tập tành thể lực mà thôi, đã quen dùng nó rồi nên vẫn luôn mang theo đến giờ. Nếu căn cứ không cho mang vào thì tôi có thể vứt nó ở ngoài.” – Sơn bình tĩnh đáp lại, lý do nghe có vẻ khá lạ, nhưng cậu chỉ có thể thử dùng mà thôi.

“Không sao, miễn không gây nguy hiểm cho căn cứ thì anh mang theo gì vào cũng được, tôi chỉ là thấy hơi lạ nên hỏi một chút mà thôi, ha ha!”

“Nhiều người cũng bảo tôi như vậy, nhưng không mang theo nó tập hằng ngày thì tôi không quen được.” – Sơn khẽ thở phào trong lòng, cậu quên bẫng đi mất là mình vẫn luôn mang theo Phượng.

Chào hỏi qua lại vài câu, Sơn được đội trưởng Dương kia cắt cử một người đưa về căn cứ. Do căn cứ này canh phòng nghiêm mât, người bên trong lại được phân công nhiệm vụ rõ ràng, nên thành ra người qua lại cũng không nhiều lắm, nếu có chỉ là đang đi làm nhiệm vụ hoặc mới gia nhập như Sơn. Sơn theo chỉ dẫn của người dẫn đường kia mà đến được địa điểm đăng ký gia nhập, thủ tục cũng không khác mấy so với những căn cứ thông thường, đều là khai báo danh tính, năng lực, còn kiểm tra năng lực thêm lần nữa. Sau khi hoàn thành thì Sơn được đưa đến chỗ ở được phân sẵn cho thành viên căn cứ và được dặn dò một vài điều cần chú ý khi ở trong căn cứ. Trên đường đi Sơn có chú ý xem liệu có gặp được hai người Hoàn đã được dẫn vào trước không, nhưng lại không thấy tung tích nào của họ, có lẽ đã được đưa đến địa điểm khác rồi, chỉ có thể đợi đến tối mới có cơ hội đi thám thính sau thôi. Còn về vụ phân công công việc phù hợp sẽ được thông báo vào ngày hôm sau, hôm nay Sơn sẽ được cho nghỉ ngơi, làm quen môi trường mới.

Khác với Sơn nghĩ ban đầu, phòng ở được phân cho không phải rất lớn nhưng được cái khang trang, đủ tiện nghi. Ngoài ra thực phẩm sẽ được phân phát vào thời gian cố định. Nếu chỉ từ những điều này thì quả thật cách làm việc và đãi ngộ trong căn cứ này rất tốt, nhưng có thực sự chỉ là như vậy không? Nhìn qua thì không có gì, nhưng nếu quan sát đủ tỉ mỉ sẽ nhận ra căn phòng này mới có người từng sử dụng qua chưa lâu, chỉ là đã được dọn dẹp lại mà thôi, cái này có chút đáng ngờ. Tạm bỏ qua vấn đề này, bây giờ đang rảnh rỗi chưa có việc gì, cũng chưa đến giờ ăn, nên Sơn quyết định sẽ ra ngoài quan sát căn cứ này một vòng, chỉ cần không đến gần mấy chỗ không được vào là được rồi. Trên đường đi, Sơn cố gắng đi thật chậm lại để quan sát, kể cả mấy địa điểm được nhắc nhở là không được vào. Đúng là canh gác quá cẩn thận, đến cả con ruồi cũng không lọt vào được, không biết là họ đang thực sự lo lắng an ninh quá mức hay là đang che giấu cái gì khác.

“Dậy, dậy đi!” – Sơn vỗ nhẹ đồng thời gọi Tiểu Hoa ở trên vai mình.

“Đại ca ngươi có biết là ta đang tập trung trị thương không hả, gọi ta dậy làm cái gì?” – Tiểu Hoa vừa tỉnh liền bực dọc đáp lại.

“Tất nhiên là phải có chuyện muốn nhờ thì anh mới gọi nhóc dậy rồi.” – Sơn đi thẳng vào vấn đề luôn – “Nhóc thử dùng thần thức quét một lần toàn bộ khu vực này xem nào?”

“Đại ca ngươi lại định làm cái gì vậy? Khi không lại muốn ta thăm dò chỗ này.” – Tiểu Hoa vừa làu bàu vừa ngó ngang liếc dọc rồi chợt ồ lên kinh ngạc – “Ô, đã ra khỏi rừng rồi sao? Đây là đâu mà nhìn lạ lẫm thế này? Ái chà, sao nhiều con người quá vậy, đây là làng của các người đấy à?”

“Được rồi, đừng thắc mắc nữa, có gì anh sẽ trả lời nhóc sau. Bây giờ giúp anh quét qua cái khu vực này một lần xem có thứ gì đáng ngờ không?” – Sơn chặn ngay lời Tiểu Hoa lại – “À tiện chú ý một chút xem một tia chân nguyên anh để lại đang ở vị trí nào nhé.”

“Rồi, rồi, để người ta xem thử.” – Tiểu Hoa lại làu bàu – “Mới đi theo đại ca ngươi được mấy hôm mà toàn bị bóc lột thôi.”

“Phạm vi khoảng bao nhiêu?” – Tiểu Hoa nhắm mắt lại hỏi.

“À, khu vực có bán kính khoảng hai cây số đổ lại thôi.”

“Hả? Là bao nhiêu cơ?” – Tiểu Hoa khó hiểu hỏi lại.

“À quên, là bán kính một dặm đổ lại.” – Sơn sửa lại lời nói, lúc này Tiểu Hoa mới không hỏi thêm nữa.

Vừa chậm chạp đi bộ trên đường chính, vừa liếc mắt quan sát Tiểu Hoa đang phóng thần thức ra xa hơn để dò xét, Sơn có vài ý nghĩ trong đầu. Cái gọi là thần thức này, Sơn là chưa tu luyện ra được, nhưng ngay từ lúc con nhóc Tiểu Hoa này nhắm mắt tập trung tinh thần lại, chính là đang phóng thần thức ra ngoài là cậu đã có chút cảm giác như thứ gì đó mới lướt qua mình, bao trùm qua, tất nhiên là nó không trực tiếp nhằm vào cậu. Không phải kiểu như hoàn toàn bị nhìn thấu, có lẽ giống như là đang bị soi mói qua vậy. Cảm giác này không biết là mọi tu tiên giả đều như nhau, hay là phải đến cảnh giới nào đấy mới có, hoặc cũng là do Sơn quá mẫn cảm chăng. Bỏ qua vấn đề này, Sơn cũng chưa rõ bao giờ mình mới tu luyện ra được thần thức nữa, nếu mà có thần thức khẳng định là rất tiện lợi, nếu sử dụng được trong thực chiến có khi lại làm thực lực của mình tăng lên nhiều ấy chứ. Đang mải suy nghĩ vu vơ thì Tiểu Hoa đã mở mắt ra, vừa đạp vào vai Sơn vừa nói liến thoắng:

“Này, này, lạ lắm nha! Có mấy chỗ làm cho thần thức của ta khó xuyên qua hơn thông thường, làm ta chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ thôi. Đã vậy mấy cái chỗ đấy còn có mấy con thú lạ lắm, nhìn có vẻ lớn, mà thực lực không coi thường được đâu.”

“Thú? Dị thú sao? Mạnh đến mức độ nào, có hơn con lang lần trước không?” – Sơn hiếu kỳ hỏi.

“Cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng mạnh hơn con lang yếu nhớt ấy là cái chắc.” – Tiểu Hoa vỗ ngực đảm bảo – “Tin ta đi, thần thức của ta không bao giờ sai đâu!”

“Thế còn một tia chân nguyên mà anh để lại, nhóc có tìm thấy không?”

“Có, đang ở trong toà nhà xa xa đằng kia, đang ở trên người hai con người, có vẻ như là đang bị nhốt rồi.” – Tiểu Hoa đáp lại, còn tò mò hỏi thêm – “Đại ca người để một tia chân nguyên trên người bọn họ làm gì, quan tâm à?”

“Có chút chuyện cần bọn họ làm thôi, nhóc không cần để ý làm gì đâu.” – Sơn đáp đại một câu rồi nhìn về phía xa mà lẩm bẩm - “Xem ra căn cứ này đang che giấu một vài thứ đáng sợ đây, không biết bọn họ định làm cái gì?”