“Chào anh, chắc anh cũng là thành viên mới gia nhập căn cứ nhỉ?”
Sơn đang suy nghĩ về mấy cái nghi ngờ xung quanh căn cứ này thì một giọng nói cất lên chặn lại dòng suy nghĩ của cậu. Sơn theo hướng giọng nói quay mặt lại nhìn, thì ra là từ một người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông nhìn qua có vẻ còn trẻ tuổi hơn cả Sơn, dáng người cao lớn, khuôn mặt chất phác điển hình, cả khuôn mặt người này đều đang toát lên vẻ vui tươi hớn hở.
“Chào anh, anh là ai nhỉ?” – Sơn lịch sự chào hỏi.
“À xin lỗi, tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Điền, hôm nay mới gia nhập căn cứ này. Tôi nghe nói hôm nay cũng có một người mới gia nhập căn cứ giống mình nên muốn chạy tới làm quen.” – Người tên Điền tự giới thiệu bản thân, còn chìa tay ra – “Rất vui được làm quen với anh, từ hôm nay chúng ta sẽ là người cùng căn cứ rồi.”
“Ồ, thì ra cũng là người mới! Tôi tên là Thạch, rất vui được gặp anh.” – Sơn bắt tay Điền, còn niềm nở bắt chuyện thêm – “Tôi được phân ở phòng số năm tầng ba thuộc toà nhà nhân viên số bảy, anh cũng mới gia nhập hôm nay, chắc phòng được phân cũng không xa tôi lắm đâu nhỉ?”
“Ha ha, thế thì chúng ta lại là hàng xóm rồi, tôi ở ngay phòng số sáu bên cạnh đấy.” – Điền cười ha hả, xem ra là rất vui – “Vậy từ nay chúng ta cùng cố gắng, cùng giúp đỡ nhau tiến lên nhé.”
“Tất nhiên rồi.” – Sơn mỉm cười đáp lại.
Anh bạn này thật quá chân chất rồi, đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Sơn sau khi đối thoại vài câu với cậu bạn Điền này. Nhìn vẻ hớn hở của anh bạn này, chắc là nghe được căn cứ chỉ tuyển năng lực giả, lại có nhiều ưu đãi, phúc lợi, còn trọng dụng nhân tài cái gì đấy nên mới gia nhập đây. Nhưng đúng thật là chỉ có thanh niên, người trẻ tuổi mới hay chọn những nơi kiểu như thế này để gia nhập. Vì sao ư, vì ở đây họ được coi trọng, được thể hiện bản lĩnh của mình, kèm với đó là những phúc lợi đi theo, có ngốc mới không gia nhập ấy. Nhưng vào và trải nghiệm rồi mới biết không có cái gì là miễn phí, thế giới này tàn ác hơn anh biết nhiều. Bình thường đã phải đối mặt với xác sống, dị thú rồi, bây giờ còn phải đối mặt với chính đồng loại của mình, ở trong đây anh không biết lúc nào sẽ bị họ cho lên bàn thờ ngồi đâu. Sơn bên ngoài thì vui vẻ nhưng trong lòng thì khẽ thở dài, một thanh niên tốt chưa trải sự đời đây, nếu được thì cậu sẽ giúp anh bạn này một chút.
Nghe thấy Sơn có ý định đi thăm quan căn cứ một vòng, Điền cũng ngỏ ý nhập bọn cùng đi. Thế là hai người cứ thế mà đi vòng vèo qua từng khu vực tự do đi lại, vừa đi vừa tán dóc vài câu chuyện. Thông qua lời kể của Điền, Sơn biết được anh bạn này có người thân đã q·ua đ·ời ở những ngày đầu tận thế, sau vào được một căn cứ, được bạn bè giúp đỡ động viên nên đã vượt qua nỗi buồn mà sống tiếp. Thời gian gần đây Điền có thức tỉnh năng lực, lại nghe kể đến căn cứ này trọng dụng năng lực giả, bất kể năng lực gì, mạnh yếu ra sao đều sẽ được hưởng nhiều ưu đãi, nên anh đã không ngần ngại mà gia nhập, bây giờ mới có cuộc gặp gỡ này.
“Anh Thạch, trên vai anh có dính cái gì kìa?” – Đang đi bộ từ từ thì Điền lên tiếng, xưng hô cũng đã đổi sau khi biết Sơn hơn tuổi cậu ta.
“Cái gì dính trên vai tôi ấy à? Là bông hoa này sao? – Sơn vừa nói vừa chỉ vào Tiểu Hoa trên vai lúc này đang trông không khác một bông hoa nhỏ bình thường – “Chỉ là một vật trang trí một người bạn cũ tặng thôi, cậu em không cần để ý đâu.”
“À, vâng, là em hơi nhiều chuyện, hà hà!” – Điền ngây ngô gãi đầu cười khan.
“Không sao!” – Sơn phất tay.
“Mau dừng lại, không được tiến lên phía trước nữa!”
Một giọng nói ồm ồm cất lên đập vào tai hai người Sơn, hai người theo phản xạ dừng lại quan sát, lại là từ một người đàn ông cao lớn vừa thét lớn lên. Người này mau chóng tiến lại gần hai người Sơn, ánh mắt sắc lạnh đề phòng lướt qua hai người, xem chán rồi người này mới cao giọng nói:
“Hai người là ai, có biết là không được tiếp cận khu vực này không?”
“Xin lỗi anh, chúng tôi hôm nay mới gia nhập căn cứ, đang đi lại làm quen xung quanh, không may lại lỡ đi nhầm vào đây, có gì xin anh bỏ qua cho.” – Sơn vội lên tiếng giải thích, vẻ mặt hãi nhiên như thật.
“Phải, phải, chúng tôi không biết đây là khu vực không được đi vào.”- Điền ở một bên gật đầu phụ hoạ.
“Ồ, ra là người mới, không biết cũng phải. Đây là khu vực mới tạm thời bị cấm tự do đi lại, mới được thông báo khi nãy.” – Người đàn ông gật gù – “Nể tình hai cậu là người mới, tôi không tính toán, mau rời đi đi.”
“Vâng, cảm ơn anh nhiều ạ, chúng tôi sẽ rời đi ngay.” – Hai người rối rít đáp ứng, rồi quay lưng chuẩn bị đi.
“À đúng rồi, là đàn anh, tôi khuyên hai cậu một câu, rảnh rỗi nên đến sân tập để rèn luyện năng lực, sẽ giúp ích trong cho việc làm nhiệm vụ đấy.” – Người đàn ông canh gác đột nhiên nói thêm một câu.
“Vâng, chúng tôi sẽ lưu ý, cảm ơn anh đã cho lời khuyên.”
Hai người cảm ơn rồi co cẳng mà chạy mất. Chạy được một quãng mới dừng lại, Điền liền thở hổn hển mà nói:
“Không hiểu đi thế nào lại lạc vào khu vực cấm, may mà đàn anh này tốt bụng, không xử phạt chúng ta.”
“À ừ, may thật đấy!” – Sơn đáp qua loa – “Được rồi, thăm quan cũng coi như đầy đủ rồi, bây giờ tôi muốn về phòng nghỉ ngơi, cậu muốn có thể qua sân tập như lời đàn anh kia đề nghị. Về sau nếu có gì cần giúp có thể qua gọi tôi, tôi sẽ hỗ trợ.”
“Vâng anh, em sẽ qua sân tập một chút, anh cứ nghỉ ngơi đầy đủ đi, sáng mai tập trung em sẽ gặp anh sau.”
Hai người chia tay, ai làm việc nấy, Điền thì chọn ra sân tập, cậu ta mới thức tỉnh năng lực cũng chưa lâu, muốn luyện tập thêm để hoàn thiện bản thân, muốn tạo ra thành tích gì đấy trong căn cứ. Sơn thì chọn về nhà, cậu đã thăm quan chán rồi, còn cái gì mà luyện tập năng lực, được rồi, cậu là tu tiên giả, ra sân tập năng lực của năng lực giả thì có tác dụng gì, thà ngồi một mình tu luyện trong phòng còn hiệu quả hơn. Mà nói đến vụ vừa rồi, cũng không phải là hai người lơ đãng mà đi lạc ra cấm khu đâu, mà là chủ đích của Sơn cả đấy. Sau khi được phổ biến về mấy cái khu vực cấm ra vào tự do thì cậu nhận ra chỗ nhốt đôi trai gái cậu bảo kê trên đường kia không thuộc danh sách trên, nên cậu đã cố ý đi về hướng khu đó để thăm dò, còn cậu em Điền kia chỉ là n·ạn n·hân bất đắc dĩ thôi. Khu vực nhốt đôi tình lữ kia bây giờ đã bị biến thành cấm khu tạm thời rồi, không biết là căn cứ này định xử lý bọn họ ra sao, nhưng thông qua chân nguyên để lại trên người hai người họ không có biến động gì, Sơn biết chắc hai người vẫn chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên cậu tạm thời chưa động tay vào, chỉ ở bên ngoài quan sát.
“Tên nhân loại yếu nhớt lúc nãy dám coi bổn cô nương như cỏ rác, đại ca ngươi vậy mà lại không cho ta đập cho hắn một trận.” – Vừa về đến phòng Tiểu Hoa ở trên vai đã giãy nảy lên rồi.
Con nhóc này thấy chốn lạ nên không có ý định nhập tâm chữa thương, vẫn chủ động ngắm nghía xung quanh, nghe được cuộc nói chuyện của mấy người cũng là bình thường. Nghe thấy cậu em Điền coi mình như cỏ rác nên bây giờ Tiểu Hoa nó giãy đành đạch đòi công đạo. Sơn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sao tự nhiên con nhóc này ồn ào vậy.
“Thôi thôi, người ta cũng có biết nhóc là yêu hoa tu vi cao tuyệt đâu mà chả nói như vậy. Như vậy cũng coi như là tài giả dạng của nhóc cao minh đi, người khác nhìn cũng không nhận ra có gì lạ.” – Sơn giỡn một câu.
“Ô, cũng đúng nha.” – Tiểu Hoa nghĩ nghĩ, xong tự cười ha hả - “Ha ha, bổn cô nương lợi hại như vậy, đã giả dạng thì mấy con gà yếu nhớt làm sao nhận ra được.”
Sơn cạn lời với con nhóc Tiểu Hoa này, tuổi thì lắm mà tính cách quá mức trẻ con, dễ lừa, hay bực dọc linh tinh, chỉ khen đểu nó một câu mà nó cũng nghĩ là khen thật, còn ở đấy mà tự ngạo nữa. Thật chẳng biết nó sống đến từng này tuổi kiểu gì.