Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 139: Khu luyện tập



Chương 138: Khu luyện tập

Vì không còn việc gì khác để làm nên Sơn quyết định ngồi xuống tu luyện cho qua thời gian, nhưng Tiểu Hoa thì không chịu để cho cậu yên. Tiểu Hoa nó sau khi thấy một môi trường mới, hoàn cảnh mới thì không chịu ngồi yên trị thương nữa, cứ ríu rít mãi bên tai Sơn thôi.

“Đại ca ngươi đừng chỉ ở mãi trong phòng như vậy, mau ra ngoài đi chứ. Người ta ngắm nhìn vẫn chưa đã, phải ngắm thêm lần nữa mới được. Mấy người kia làm mấy việc lạ lắm, ta chưa thấy bao giờ, cho ta ra quan sát thêm đi.”

Đây đại khái là mấy lời mà Sơn nghe được từ miệng Tiểu Hoa, vẫn còn nhiều nữa, cậu nghe xong liền trực tiếp ù hết cả hai tai. Sơn cảm thấy nếu mình còn nghe thêm một lúc nữa chắc tẩu hoả nhập ma mất, còn tu luyện cái gì.

“Thôi thôi, anh xin nhóc, làm ơn im lặng giúp anh một lúc, anh cần phải tu luyện.” – Sơn khó chịu lên tiếng.

“Đại ca ngươi tu luyện lúc nào chả được, với lại tu luyện ở cái nơi thiếu thốn linh khí này cũng chẳng tiến bộ được mấy đâu. Thà chẳng bằng dẫn ta ra ngoài kia chơi còn hơn.” – Tiểu Hoa phát biểu được một câu khiến Sơn muốn gõ đầu nó thêm mấy phát nữa.

“Anh chịu nhóc rồi.” – Sơn có chút bất lực, cũng chẳng thèm cãi nhau với Tiểu Hoa nữa – “Thế này đi, bây giờ nhóc lấy cho anh một ít linh thuỷ để anh tu luyện, đến tối anh sẽ dẫn nhóc ra ngoài dạo chơi.”

“A, đại ca ngươi là định lừa lấy đi linh thuỷ của ta chứ không thực sự muốn đưa ta đi chơi đúng không?” – Tiểu Hoa khác thường chú ý đến trọng tâm lời nói của Sơn.

“Sao lại là lừa, là trao đổi, trước cũng nói là anh dẫn nhóc đi, nhóc cung cấp linh thuỷ cho anh tu luyện rồi mà. Bây giờ nhóc muốn anh đưa nhóc ra ngoài chơi, đây lại không phải nơi an lành gì, phải có phí tổn chứ.” – Sơn thấy Tiểu Hoa có chút khó lừa bèn viện một cái cớ khác – “Nhóc cũng biết là nơi này linh khí mỏng manh, khó tăng lên tu vi, vậy nếu bây giờ dùng linh thuỷ tu luyện, tu vi anh tăng tiến nhanh, vậy chẳng phải sau này nhóc muốn đi đâu anh đều có thể đưa nhóc đi mà không cần kiêng kị gì, nhóc thấy có hợp lý không?”

“Nói vậy nghe cũng có lý.” – Tiểu Hoa gật gù, rồi lại lắc đầu lia lịa – “Không được, ban đêm con người các ngươi chắc cũng ngủ hết như đám thú ở trong núi kia, vậy ta còn đi xem được cái gì nữa, vậy chẳng phải là phí tổn của ta vô dụng hay sao?”

“Bình thường thì không có gì, nhưng ở đây thì khác. Đến đêm anh đưa nhóc đi xem, đảm bảo sẽ có nhiều chuyện rất thú vị.” – Sơn đảm bảo.

“Thôi được rồi, ta tạm tin lời đại ca ngươi đấy, nhớ đến đêm phải gọi ta dậy xem đấy.” – Tiểu Hoa cuối cùng cũng thoả hiệp – “Linh thuỷ đây, ta cho đại ca ngươi từng này, thừa không cần phải trả lại đâu, ta hào phóng lắm.”

Nhìn chỗ linh thuỷ ít ỏi trước mắt, Sơn cảm thấy mình hết nói nổi, có phải Tiểu Hoa nó quá kẹt sỉ rồi không. Sao nó lại cho ít như thế này, chừng này thì tu luyện được bao lâu, có thể cho nhiều hơn tí nữa được không. Đang định mắng Tiểu Hoa thêm vài câu nữa, bắt nó phải xoè ra thêm phúc lợi thì con nhóc này đã đi vào trạng thái trị thương rồi. Sơn chỉ có thể nuốt cục tức lại mà dùng số linh thuỷ có phần “hơi khiêm tốn” này mà tu luyện, kèm thêm chỗ mà cậu giấu được lúc trước, tránh lúc đang tu luyện dở thì tắt ngòi.

Trong lúc Sơn đang đóng cửa tu luyện thì ở một bên khác, người cũng cùng cậu gia nhập căn cứ hôm nay là Điền đã theo hướng dẫn mà đến được khu vực luyện tập của căn cứ. Khu luyện tập này cũng không có yêu cầu hay giấy tờ gì đặc biệt, chỉ cần là thành viên và có nhu cầu luyện tập thì có thể tự do đi vào trong, chỉ cần tuân thủ một điều duy nhất, đó chính là không gây rối. Điền với tâm thế của một người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết vững bước đi vào trong cửa chính khu tập luyện, trước mắt cậu là một bãi đất rộng rãi với nhiều địa hình phân chia khác biệt, mỗi khu vực là một khu luyện tập đặc thù cho một loại hoặc một nhóm năng lực, trang thiết bị, v·ũ k·hí hỗ trợ cũng rất đa dạng, có thể nói đây giống như khu vực luyện tập trong mơ của mọi năng lực giả. Điền chỉ nhìn lướt qua thôi là đã cảm thấy hưng phấn, trong mắt đã hừng hực lên ngọn lửa quyết tâm rồi. Điền nhanh chân bước đến khu luyện tập gần nhất, ở ngoài còn có dán một tờ hướng dẫn giới thiệu toàn bộ về khu này, còn liệt kê ra năng lực nào luyện tập ở đây sẽ thích hợp. Điền đọc một lượt, thấy không phù hợp với mình nên cậu không quá chú tâm nữa, chỉ nhìn về chỗ mấy người, chắc là các đàn anh đã gia nhập căn cứ từ trước luyện tập trong này. Chỉ nhìn một lần thôi là Điền đã muốn lao ngay vào luyện tập rồi, nhìn những cơ thể mạnh mẽ kia, những năng lực dần được cải thiện, thăng cấp qua quá trình luyện tập kia, cậu sao mà kìm nén cho nổi sự hứng thú này.

Cứ vừa đi vừa quan sát một lúc, cuối cùng Điền cũng tìm được cho mình một khu luyện tập thích hợp với năng lực của cậu. Năng lực của Điền là chân đạp, một năng lực có cái tên khá kỳ lạ mà cậu ta tự đặt ra. Từ lúc thức tỉnh năng lực đến giờ Điền đã thử qua khá nhiều lần, từ đấy mới đặt được cái tên này. Chân này không liên quan đến việc cậu ta sẽ chạy nhanh hay là cường hoá chân gì cả, năng lực thực sự của cậu đúng như cái tên, là dùng chân đạp, có điều đạp ở đây khá lạ, cậu cứ đạp mạnh vào thứ gì thì thứ đó sẽ biến thành một loại giống như đạn, uy lực rất mạnh, tốc độ nhanh thì không phải bàn cãi. Chỉ có một nhược điểm duy nhất đó chính là Điền phải tự mình căn hướng mà cậu muốn nhắm đến, cái này yêu cầu người sở hữu năng lực phải căn chính xác được lực đạo, khoảng cách, hướng đi, thậm chí là dự đoán được hướng di chuyển của đối phương nếu muốn đòn t·ấn c·ông của mình chuẩn xác nhất, chính là những cái mà Điền chưa có được. Chính vì vậy khi biết được có khu luyện tập trong căn cứ dành cho các năng lực giả, Điền thật sự quá vui, vui như bắt được vàng, cuối cùng cậu cũng có thể luyện tập năng lực của mình một cách bài bản rồi.

“Báo ra năng lực của cậu đi, cả cách sử dụng hay đặc điểm mà cậu đã tìm ra được nữa.” – Một người đàn ông trung niên lên tiếng.

Điền nghe thấy người đàn ông nói chuyện với mình thì cũng giật mình nhìn lại. Đây là một người đàn ông trung niên, tuy không còn trẻ nhưng tầm vóc, dáng người vẫn rất cao to, cường tráng. Ông ta có một khuôn mặt khá phổ thông, đi kèm với một đôi mắt hơi nhỏ, nếu không phải còn có một vết sẹo lớn ở trên lông mày phải thì quả thật trông ông ta khá buồn cười. Nhìn vào trang phục nếu Điền đoán không nhầm thì người đàn ông này chính là một huấn luyện viên riêng của khu luyện tập cậu đang đứng. Có lẽ thấy Điền đứng ở cửa khu luyện tập hơi lâu nên ông ta tò mò đến hỏi.

“Dạ thưa, tôi là người mới gia nhập căn cứ hôm nay, năng lực của tôi được tôi tự đặt tên là chân đạp, mỗi lần tôi đạp vào một vật gì thì vật đó sẽ bị thổi bay đi với một uy lực và tốc độ cao.” – Điền nghiêm chỉnh đáp lại – “Tôi đã từng thử trên các loại vật liệu, đồ vật như sỏi đá cho đến khúc gỗ, sắt thép, bê tông cốt thép, cỏ cây hoa lá, gần như mọi thứ đều có thể đạp được.”

“A, một loại năng lực khá mới lạ.” – Huấn luyện viên ngạc nhiên – “Vậy cậu đã thử dùng năng lực với những đồ vật lớn hơn chưa, hoặc giả dụ như với… con người?”

“Dạ có vẻ như do mới thức tỉnh nên tôi chưa thể dùng được năng lực với những vật thể lớn. Tôi cũng chưa từng thử với sinh vật sống, nhưng đã thử lên xác sống, vẫn có tác dụng tương tự ạ.” – Điền vẫn trả lời dõng dạc.

“Tôi đã nghĩ ra cậu sẽ cần những bài luyện tập gì rồi.” – Huấn luyện viên nghe xong thì gật gù như đã hiểu ra.