Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 140: Yêu hoa cũng ăn cơm



Chương 139: Yêu hoa cũng ăn cơm

“Quả không hổ danh là huấn luyện viên chuyên nghiệp, chỉ vừa mới nghe mình mô tả vài câu đã biết mình cần phải luyện tập như thế nào rồi.” – Điền trong đầu khâm phục không thôi, cậu cảm thấy quyết định gia nhập căn cứ của mình là hoàn toàn đúng đắn.

“Xin huấn luyện viên chỉ bảo ạ!” – Điền nghiêm chỉnh hô.

“Tinh thần rất tốt, sau này sẽ làm được việc lớn.” – Huấn luyện viên nói với giọng tán dương – “Tôi sẽ nói qua một chút về lộ trình luyện tập của cậu, đầu tiên là…”

Điền lúc này như một đứa trẻ hiếu học đang nghe thầy giáo giảng giải từng bài học mới, một bộ tập trung, chăm chú không có ý muốn bỏ sót một chữ nào. Mỗi lần huấn luyện viên nói đến vấn đề trọng điểm cần Điền chú trọng thì cậu ta lại gật gù, vâng dạ liên tục, cái này cũng làm cho huấn luyện viên tâm trạng rất tốt, có lẽ ông ta cũng là một người thích dạy học đây. Sau khi mô tả đầy đủ bài tập cho Điền, huấn luyện viên còn chủ động dẫn cậu ta đến vài vị trí mà ông đã xác định là phù hợp cho cậu ta luyện tập. Điền nghe theo và cũng luyện tập hăng say, đâu là luyện cơ chân, đâu là tập thể lực, đâu lại là tập ngắm chuẩn… đủ các bài tập, tất cả đều rất bài bản, hiệu quả khỏi phải nói đều tốt hơn hẳn những bài mà cậu tự tập từ trước rồi.

Mải mê tập luyện, không biết trời đã nhá nhem từ khi nào, Điền cũng được mấy đàn anh nhắc nhở là nên về nghỉ ngơi, ăn uống lấy sức rồi hôm sau hẵng tập tiếp. Điền cũng nghe theo, rời khu vực luyện tập, cất bước hướng về phía khu vực vệ sinh cá nhân dành cho nhân viên. Sau khi tắm rửa thoải mái, Điền liền cảm thấy bụng mình bắt đầu cồn cào. Dù gì cũng đã luyện tập nhiều như thế, không đói mới là lạ ấy, nên Điền quyết định sẽ đến nhà ăn tập thể để đánh chén, bổ sung năng lượng bị tiêu hao, nếu có thể thì sẽ bắt chuyện, làm quen với mấy đàn anh để bản thân không bị lạc lõng vì là người mới trong căn cứ, đấy là kế hoạch.

“À đúng rồi, anh Thạch, không biết anh ấy đã đi xuống nhà ăn chưa?”

Điền chợt nhớ đến người cùng gia nhập căn cứ với cậu ngày hôm nay, hay chính là Sơn đang lấy cái tên giả là Thạch. Sơn từ sau khi chia tay đến giờ vẫn luôn ở trong phòng, chí ít Điền tin là vậy, cậu không biết anh trai này đã xuống nhà ăn chưa nên bây giờ có ý định lên phòng rủ xuống đi ăn cùng cho vui. Nghĩ là làm, Điền liền chuyển hướng đi nhanh về phía khu tập thể, tìm đến tầng số ba nơi có cả phòng của hai người. Nhìn lên cửa phòng có đánh số năm vẫn còn đóng im lìm, Điền gõ nhẹ lên cửa đồng thời gọi lớn:

“Anh Thạch có còn ở trong phòng không?”

Sau khi gọi một câu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, kể cả dấu hiệu của người đang ngủ, như kiểu không có ai bên trong vậy. Đang định gõ cửa thêm một lần nữa thì đã có giọng nói vọng ra:

“Điền đấy à, cậu gọi tôi có chuyện gì thế?”

“À, em định đi ăn tối ở nhà ăn tập thể, định rủ anh đi ăn cùng, không biết anh đã ăn tối chưa?”- Điền hơi ngạc nhiên vì Sơn vẫn ở nguyên trong phòng chưa mở cửa ra mà đã nhận ra cậu gọi cửa, nhưng rồi cũng bỏ qua mà lịch sự mời Sơn đi ăn cùng.

“Ăn tối à? Tôi chưa.” – Sơn lại nói vọng ra – “Tôi cũng đói rồi, vậy chúng ta cùng đi. Cậu đợi tôi một chút.”

“Đi thôi!”

Chỉ sau nửa phút Sơn đã đi ra ngoài, ăn mặc tươm tất sánh vai cùng Điền đi tìm nhà ăn. Lúc mới đi xuống tầng còn chưa có gì, nhưng là một người năng nổ, lại cảm thấy Sơn tuổi tác gần như mình, cũng cùng là người mới, nên Điền liền bắt chuyện, kể lại trải nghiệm của cậu trong buổi luyện tập chiều nay cho Sơn nghe:

“Anh không tham gia buổi luyện tập cùng em chiều nay là hơi đáng tiếc rồi, ở đấy có rất nhiều khu vực đặc biệt để năng lực giả luyện tập sử dụng năng lực, rồi có huấn luyện viên riêng…” – Điền nói một tràng, rồi lại cảm thán – “Em chỉ mới được hướng dẫn và luyện tập có nửa ngày mà đã cảm thấy năng lực của mình được cải thiện đáng kể rồi, kể cả sức mạnh lẫn kỹ năng.”

“Ồ, vậy thì tốt cho cậu rồi!” – Sơn đáp một câu lấy lệ.

“Vâng, còn thế này nữa…”

Điền không nhận ra trong lời nói của Sơn có chút tránh né trò chuyện, cậu ta lại bắt đầu kể lại hình ảnh luyện tập của mấy đàn anh khác, nghe rất truyền cảm hứng. Nhưng Sơn nghe một lần mà ong hết cả đầu, cậu bạn này sao lắm lời vậy, biết thế ở quách trong phòng cho rồi, dù sao cậu cũng không đói. Mà cũng tại Tiểu Hoa nó muốn ra ngoài nên Sơn mới chiều theo thôi. Nhưng cũng may mà quãng đường đến nhà ăn không xa lắm, đến nơi đông người thì cậu bạn Điền này cũng chịu im lặng lại. Hai người thấy hàng người xếp hàng lấy cơm thì cũng theo vào xếp hàng cùng chờ đến lượt mình. Nhân viên chia cơm cùng người xếp hàng đều nhanh nhẹn nghiêm chỉnh nên không mất bao lâu đã đến lượt Sơn rồi. Vốn cũng không có gì đặc biệt đâu, chỉ là chọn thức ăn để người ta xúc lên khay cơm cho thôi, ấy vậy mà với Sơn lúc này lại khó mà bình thường được. Tiểu Hoa ở trên vai Sơn đang âm thầm truyền âm vào tai cậu, chỉ đạo cậu chọn hết món này đến món khác:

“Thứ này, thứ kia, cả thứ kia nữa. Thứ này lạ mắt nè. Đại ca ngươi xin thêm đi, ta thấy có vẻ ngon.”

“Nhóc có thôi đi không, có ăn được không mà chọn nhiều thế!” – Sơn tức giận truyền âm lại – “Mà không đúng, sao anh phải chọn theo nhóc nhỉ, anh ăn gì thì chọn nấy chứ.”

Nhân viên chia cơm thấy Sơn cứ nhăn mày rồi lại gọi món, thay đổi liên tục thì cũng hơi khó chịu, trong lòng thầm mắng là thằng cu này bị làm sao vậy, chọn món mà cũng phải nhăn nhó, hay là bụng dạ không tốt. Mấy phút sau cuối cùng Sơn cũng chọn món xong, khay cơm của cậu lúc này món ăn đã chồng thành một ngọn núi nhỏ, tất cả là nhờ công chọn của con nhóc Tiểu Hoa kia. Mấy người ở phía sau chờ lượt Sơn chọn xong nhìn thấy khay cơm của cậu cũng phải toát mồ hôi hột, bọn họ ăn khoẻ cũng không dám gọi nhiều như vậy, lãng phí thức ăn sẽ bị phạt đấy.

“Chắc hôm nay anh đói lắm nhỉ?” – Thấy Sơn đặt khay cơm lên bàn ngồi đối diện mình, Điền có chút khó nói thành lời.

Hôm nay Điền đã luyện tập chăm chỉ, bụng cũng đã rỗng tuếch, lấy khay cơm cũng đã là nhiều hơn so với lượng ăn bình thường rồi, nhưng so với khay cơm của Sơn trước mặt thì đúng là khác biệt một trời một vực. Điền cũng không dám có ý kiến gì, chỉ có thể cảm thán một câu như vậy.

“Là có chút hơi đói quá, để cậu chê cười rồi.” – Sơn cười khan.

“Không em có dám cười cợt gì đâu, ăn bao nhiêu là quyền của mỗi người chứ.”

Hai người mời nhau ăn cơm rồi bắt đầu công cuộc dọn sạch khay cơm trước mặt. Tất nhiên là từ cơm đến các loại thức ăn đều chế biến từ những nguyên liệu có chứa dị năng lượng nồng độ vừa đến cao, rất thích hợp cho năng lực giả, nhưng lại không có tác dụng gì cho tu tiên giả như Sơn, thậm chí là gây hại, nên cậu phải vừa ăn vừa thanh trừ dị năng lượng ra ngoài. Nhưng không vì vậy mà tốc độ ăn của Sơn chậm hơn so với người khác, thậm chí là còn nhanh hơn đến vài lần. Điền cứ mỗi lần cúi xuống và cơm rồi ngẩng lên nhìn lướt qua thì đã thấy khay cơm đầy như núi của Sơn vơi đi kha khá. Cái này trực tiếp làm cho Điền á khẩu không biết phải nói cái gì, chỉ có thể lắc đầu bỏ qua, tập trung ăn cho xong cơm của mình đã, nhưng trong lòng cậu đã gán cho anh trai mới quen này cái danh thực thần. Thực ra Sơn ăn cũng không nhanh như vậy đâu, là do cái con nhóc Tiểu Hoa làm ra đấy. Nó cứ mỗi lần không ai chú ý đến thì hút vợi thức ăn từ khay lên ăn, vừa tinh lọc dị năng lượng vừa ăn mà nó vẫn ăn như một con thuồng luồng, nhanh không tả nổi. Mẹ, yêu hoa mà sao ăn cơm khoẻ thế???

“Con người tuy hơi yếu đuối, nhưng chế biến đồ ăn thức uống thì ta đánh giá cao nha, nếu lọc được cái thứ năng lượng lạ kia ra thì càng tốt nữa.” – Tiểu Hoa vừa nhai nhồm nhoàm vừa đánh giá.

“Đừng có vừa nói vừa ăn, kẻo nghẹn c·hết nhà nhóc đấy!” – Sơn doạ nạt một câu.

“Hứ, cứ trù ẻo nữa đi, bổn cô nương còn lâu mới nghẹn được!”