Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 141: Chuyện bàn ăn



Chương 140: Chuyện bàn ăn

Từ đầu gia nhập căn cứ này, Sơn đã không có ý định làm cho mình nổi bật hay gì rồi, nhưng có vụ ăn uống này xảy ra, không trở thành tâm điểm chú ý mới là lạ. Mặc dù không cố ý đi quan sát xung quanh, nhưng Sơn vẫn cảm nhận được thỉnh thoảng lại có vài ánh mắt nhìn về hướng bàn ăn của mình, hiển nhiên là muốn xem cậu làm thế nào để ăn hết được chỗ thức ăn trước mặt. Có lẽ không phải ai cũng như thế, nhưng có vài người thích nhìn thấy người khác gặp chuyện không hay, ví dụ như nếu Sơn không ăn hết được chỗ thức ăn kia mà bỏ chứa nhiều, chắc chắn sẽ bị phạt, thậm chí là phạt nặng. Nhưng bọn họ đánh giá hơi thấp Sơn rồi, à không đúng, là đánh giá hơi thấp Tiểu Hoa rồi. Tuy nhận xét kiểu này có hơi thái quá, nhưng Sơn vẫn nhận định dạ dày Tiểu Hoa, nếu nó có dạ dày, chính là một cái động không đáy, bao nhiêu cũng ăn được. Chỗ thức ăn vơi đi có đến tám phần là do Tiểu Hoa xực mất, nếu không phải vì còn có người quan sát, chắc Sơn chưa ăn được mấy miếng thì Tiểu Hoa nó đã xơi sạch cả cái khay cơm này rồi.

“Đại ca ngươi đi lấy nữa đi, ta vẫn chưa no.” – Tiểu Hoa nói một câu xanh rờn.

“Nữa? Vậy còn chưa no. Nhóc có thật sự là yêu hoa không vậy, hay là yêu heo hoá hình. Ăn muốn hết cả phần của anh rồi còn muốn ăn nữa.” – Sơn không tin được vào tai mình, vậy mà nó còn muốn ăn nữa.

“Yêu heo là thứ gì? Mà cũng không quan trọng, đại ca ngươi mau lấy thêm đồ ăn đi!”

“Dừng được rồi, nếu còn lấy nữa sẽ bị người khác để mắt, phiền lắm!” – Sơn chặn lại ý nghĩ của Tiểu Hoa.

“Thật kẹt xỉ, ta mới ăn có tí mà đại ca ngươi đã bắt ta phải ngừng rồi.” – Tiểu Hoa nói như kiểu bản thân thiệt thòi lắm – “Thôi đành vậy, ta đành ôm cái bụng đói đi ngủ, để ngày mai lại ăn tiếp.”

Sơn chán chả buồn nói thêm, không nghĩ tới con hàng này còn nói được mấy câu kiểu vậy, nghe đến sởn cả da gáy. Bỏ qua con nhóc kia, lại có vấn đề khác đến rồi. Mấy người khác ở gần bàn ăn của Sơn cùng Điền lúc nãy còn thỉnh thoảng nhìn lướt qua cậu, sau khi thấy Sơn ăn xong cơm thì bắt đầu đứng dậy tiến lại gần bàn cậu. Mặc dù không rõ mấy người kia có ý định gì, nhưng Sơn vẫn nâng cao cảnh giác lên, để nếu có gặp tình huống bất ngờ cũng kịp phản ứng lại.

“Mấy cậu mới gia nhập căn cứ hôm nay đúng không?” – Một người cao lớn lên tiếng.

“Vâng, đúng rồi. Các anh đây là…” – Sơn cảnh giác đáp lại.

“Ha ha, không cần phải lo lắng đến thế, căn cứ chúng ta không có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới đâu.” – Người đàn ông tự nhiên ngồi xuống bàn, còn cố ý nói lớn.

“Mấy anh đây chỉ là thấy hai cậu ăn khoẻ như vậy nên tò mò muốn qua làm quen thôi.” – Một người đàn ông thấp hơn tiếp lời, rồi còn nhìn thẳng Sơn mà hỏi – “Mà anh hỏi thật, cậu làm sao mà ăn được nhiều đến thế? Ăn nhiều như vậy bụng dạ có chịu nổi không?”

“Cảm ơn các anh đã quan tâm, em không sao, chỉ là thể chất em hơi đặc biệt, vốn ăn đã nhiều, nay lại gặp thực phẩm của căn cứ mình tốt như vậy, nên có ăn nhiều hơn bình thường, mong các anh thông cảm.” – Sơn lịch sự giải thích.

“Ha ha, không có vấn đề gì, ăn được là tốt. Ăn rồi mới mới có sức mà làm việc chứ, mấy cậu thấy có phải không?” – Người đàn ông cao lớn cười lớn.

“Anh thấy cậu luyện tập chiều nay rồi, chăm chỉ như vậy là rất tốt, sau này sẽ có cơ hội vào những đội chiến lực đặc biệt, làm những nhiệm vụ cao cấp của căn cứ.” – Một người cũng hướng Điền khen ngợi – “Cứ tiếp tục cố gắng đi nhé!”

“Vâng, em cảm ơn anh đã động viên, nhưng đây đều là nhờ các anh đã truyền động lực cho em hết đấy ạ. Nhìn thấy các anh luyện tập hăng say làm cho em cũng chỉ muốn lao ngay vào luyện tập, nâng cao thực lực của bản thân, rồi cố gắng cống hiến xây dựng căn cứ.” – Điền gặp mấy đàn anh dễ nói chuyên, lại được khen ngợi nên đáp lại cũng khí khái, nhiệt huyết hơn.

“Ha ha, nói rất hay! Mấy cậu em tân binh này rất khá.” – Mấy người cười vang, vỗ đùi bôm bốp – “Đến, hôm nay tâm trạng tốt, căn cứ không cho phép uống rượu, vậy lấy chè thay rượu, mấy anh em chúng ta cùng uống.”

Nhìn mấy người ăn uống, nói chuyện vui vẻ đủ thứ chuyện trên đời, xưng anh gọi em, mới gặp mà như đã quen, ai cũng nghĩ đây mới là cách sống đúng đắn, mới là tình đồng đội, đồng chí cùng chiến khu chứ. Nhưng tất cả chỉ là bề ngoài, còn thật sự là như thế nào Sơn cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ có thể nói là giả tạo là phần lớn. Chỉ tiếc cho cậu bạn Điền này, cũng là một người tốt, một người đáng để kết bạn, không biết nếu cậu ta phát hiện ra sự thật thì sẽ sốc đến mức độ nào đây. Bây giờ Sơn vẫn chưa thể lật tẩy sự thật, chỉ có thể hùa theo bọn họ. Ăn uống giao lưu xong thì cũng đã gần chín giờ tối, sắp đến giờ giới nghiêm trong căn cứ, mấy người chào hỏi rồi tách nhau ra, ai về nhà nấy. Sơn và Điền ở sát phòng nhau nên tất nhiên là sẽ về cùng nhau.

“Mấy đàn anh mới quen hôm nay thật tốt, chẳng những chủ động nói chuyện cùng mấy tân binh chúng ta, lại còn hứa ngày mai nếu gặp ở khu luyện tập sẽ chỉ dẫn thêm cho chúng ta nữa. Thật sự là cơ hội tốt để rèn luyện bản thân, anh thấy có phải không?” – Điền cùng Sơn trở về phòng ở, nhưng tâm trạng vẫn vui vẻ không thôi.

“Rèn luyện bản thân thì tất nhiên là rất tốt rồi.” – Sơn đáp lại qua loa.

Về đến trước cửa phòng mình, Sơn định sẽ không quan tâm đến chuyện này, những nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn lên tiếng:

“Điền này, tôi có một câu hỏi, muốn tham khảo ý kiến của cậu, cậu có thể trả lời thành thật được không?”

“A, anh cứ hỏi đi, nếu biết em tất nhiên sẽ trả lời thật lòng.” – Điền hơi bất ngờ, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý.

“Thế này đi, cậu ở cùng đội với một số đồng đội khác, cậu và họ đã quen nhau một thời gian, và cậu cũng khá tin tưởng vào họ. Giả sử một ngày họ phản bội cậu, làm những hành động có lỗi với cậu, thậm chí là dồn cậu vào con đường c·hết, vậy cậu sẽ có suy nghĩ, cảm xúc như thế nào, sẽ đối xử lại với bọn họ ra sao?” – Sơn đặt câu hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Sao tự nhiên anh lại hỏi câu như thế này? Có phải nó hơi… kỳ lạ không?” – Điền nghe được câu hỏi của Sơn, phản ứng đầu tiên là không rõ là tại sao lại đi hỏi như vậy.

“Cậu cứ trả lời đi, anh muốn nghe câu trả lời từ cậu.” – Sơn thúc giục.

“Cái này, khá là khó để trả lời được, tại vì em chưa từng rơi vào trường hợp như vậy bao giờ. Nhưng nếu bị thì có lẽ em sẽ rất tức giận, thất vọng, có lẽ là sẽ oán trách, đại khái là những cảm xúc như vậy. Còn về việc sẽ đối xử với bọn họ thế nào, em tạm thời chưa thể trả lời được. Vì dù sao em cũng đã coi họ là bạn bè, em không muốn phải đối xử với họ khác cách em đối xử với bạn bè đâu.” – Điền vừa nghĩ vừa chậm rãi trả lời, câu trả lời có lẽ là thật lòng nhất mà cậu nói ra được.

Vốn tưởng chỉ là một câu hỏi nhất thời, nhưng từ thái độ nghiêm túc của Sơn, Điền cảm thấy người anh này dường như đã phải trải qua một số chuyện gì đó không tốt đẹp lắm trong quá khứ, nên mới hỏi mình câu hỏi như vậy. Điền cảm thấy mình nên trả lời thật lòng, đồng thời cũng an ủi một chút anh trai này. Nhưng chung quy là cậu em Điền này nghĩ nhiều rồi, Sơn hỏi là nghiêm túc, nhưng không phải là chuyện cậu đã trải qua, chỉ là cậu đã chứng kiến qua và tò mò về ý nghĩ của cậu em này mà thôi. Đồng thời cũng là thầm nhắc nhở Điền nếu có gặp phải (mà theo Sơn suy đoán chắc là sẽ gặp phải thôi) chuyện như vậy thì phải sẵn sàng đối mặt.