“Anh đã hiểu ý của cậu rồi.” – Sơn gật nhẹ đầu, rồi vờ ngáp một tiếng – “Giờ cũng không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi thôi. Mai chúng ta còn phải đi nhận nhiệm vụ đầu tiên đấy.”
“Vâng, vậy anh nghỉ đi ạ.”
“Ta không hiểu, rốt cuộc đại ca ngươi nói mấy lời đó với tên con người kia là có mục đích gì?”
Vừa vào đến trong phòng, Tiểu Hoa đã không nhịn nổi mà nhảy ngay lên giường Sơn, vừa chơi đệm nhún vừa hỏi một câu. Thực tế là một chi trong họ yêu hoa, trong tộc của Tiểu Hoa cũng không phải là không thể hiện tình cảm hay cảm xúc gì, chỉ là nó thấy của con người tương đối phức tạp. Tiểu Hoa thấy mấy người lúc nãy nói cười với nhau, xem ra quan hệ rất không tệ, nhưng theo đại ca nói thì có vẻ như không giống như vậy, mà lại còn có một lớp ẩn nặc khác, nghe mà rối hết cả não. Bỏ qua vấn đề trên, Tiểu Hoa nó cũng thấy Sơn có vẻ chú ý khá nhiều đối với tên con người làm nó bực mình chiều nay, nên sinh nghi mà hỏi.
Nhìn vẻ mặt của Tiểu Hoa, Sơn đoán chắc là nó chưa hiểu rõ được đầy đủ về mấy chuyện như thế này. Nội tâm của con người rất phức tạp, nhiều khi vậy mà không phải vậy, nếu quan sát hoặc trải nghiệm chưa đủ lâu thì khó mà bóc trần được. Còn về cậu em Điền kia, chỉ là thấy cậu ta là một người tốt, chưa bị thế giới hậu tận thế tàn khốc này tha hoá đi, tính cách cậu ta cũng khá giống với một người bạn của Sơn lúc trước, nên cậu mới để ý đến cậu ta hơn thôi. Nói chung là nếu cậu em này có gặp chuyện, nếu có thể thì Sơn cũng sẽ giúp một tay.
“Không có gì, nhóc chưa thể hiểu mấy vấn đề này được đâu.” – Sơn lảng tránh chủ đề này đi vì không muốn giải thích dài dòng – “Nghỉ ngơi một chút, chốc nữa anh sẽ đưa nhóc đi xem mấy chỗ lạ.”
“Được rồi.” – Tiểu Hoa có chút không rõ ý Sơn ra làm sao, nhưng nghe thấy sắp được ra ngoài chơi, nó cũng không xoắn xuýt mấy chuyện kia nữa.
Ở trong căn cứ này giờ giới nghiêm tương đối sớm, nhưng cũng không có nghĩa là người ta sẽ ngủ sớm, nên Sơn định đợi cho muộn thêm lúc nữa rồi mới bắt đầu đi điều tra. Bên Sơn lúc này đang yên tĩnh, thoải mái, còn bên phía Điền, bình thường cậu nhiều khi sẽ không để lâu mấy chuyện phiền não ở trong lòng, nhưng hôm nay sau khi nghe được vấn đề Sơn hỏi đến cậu lại cảm thấy là lạ đâu đấy. Bởi vậy Điền cứ nằm trằn trọc, ngẫm nghĩ mãi mà chẳng ngủ nổi.
“Không biết anh ấy chỉ hỏi như vậy hay là có dụng ý gì?” – Điền tự lẩm bẩm.
“Đi thôi, thời điểm này là thích hợp rồi.”
Mặc dù không có đồng hồ, Sơn vẫn khá tự tin vào cảm giác về thời gian của bản thân, hiện tại cũng gần như đã nửa đêm rồi. Sơn không để cho Tiểu Hoa kịp phản ứng, cậu lập tức tóm lấy con nhóc đang nằm lăn lóc trên đệm rồi ném lên vai mình, rồi khẽ khàng mở cửa bước ra khỏi phòng. Tuy nói đã đến nửa đêm, nhưng chắc chắn căn cứ vẫn sẽ canh phòng nghiêm ngặt, nên để cho chắc ăn thì Sơn vẫn dùng thuật ẩn thân để ẩn tàng khỏi tầm mắt người khác. Trong màn đêm, kết hợp với thân pháp đã luyện đến mức tương đối thuần thục, có thể nói Sơn lúc này có thể thần không biết, quỷ không hay đột nhập vào mọi ngóc ngách của căn cứ. Trừ khi là tu tiên giả tu vi cao hơn cậu nhiều, hoặc là năng lực giả có năng lực đặc biệt, còn không thì đừng nghĩ đến chuyện bắt được Sơn.
“Cái thuật ẩn thân này của đại ca ngươi cũng tốt phết nhỉ, khi nào dạy ta đi.” – Tiểu Hoa thấy Sơn dùng thuật ẩn thân liền nổi lên hứng thú.
“Muốn học à?” – Sơn vừa lướt nhanh xuống tầng vừa hỏi, nghe còn nghĩ là cậu muốn dạy cơ.
“Muốn!” – Tiểu Hoa đáp lại cộc lốc.
“Anh không dạy cho nhóc đâu, pháp môn của sư phụ anh đấy, sao có thể tự tiện dạy người khác được.” – Sơn quay phắt.
“Hừ, vậy cũng bày đặt hỏi, ra vẫn là cái đồ keo kiệt.” – Tiểu Hoa trợn mắt, nổi giận đùng đùng – “Thuật ẩn thân mà thôi, ta cũng biết.”
“Biết rồi sao còn muốn học của anh?” – Sơn được đà mỉa mai.
“Ta… là do ta…” – Tiểu Hoa nghẹn họng, xem ra là không cãi lại được – “Hứ, chẳng để ý đến đại ca ngươi nữa!”
Thấy Tiểu Hoa quay phắt sang hướng khác, hoàn toàn yên lặng, Sơn cũng chỉ khẽ cười, lắc nhẹ đầu. Cứ kệ nó đi, giờ Sơn cần tập trung vào chuyện trước mắt đã. Dựa theo đoạn đường đã thăm dò được từ trước, Sơn nhanh chóng hướng toà nhà đang giam giữ đôi tình nhân nọ mà đi. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Sơn, ban đêm rồi mà binh lính đi lại canh gác vẫn rất đông, hơn nữa bọn họ vẫn rất nghiêm chỉnh đi tuần tra. Đến gần toà nhà kia cũng đã thấy người canh gác trước cửa không hề ít hơn ban ngày, thậm chí còn đông hơn, bọn họ canh chặt thế làm gì nhỉ, đoán trước được Sơn sẽ ghé qua thăm sao?
“Bây giờ nên đi qua cửa chính hay là leo qua cửa sổ đây nhỉ?” – Sơn lẩm bẩm tự hỏi.
“Đại ca ngươi nghĩ nhiều làm gì, cứ cửa chính mà đi thôi.” – Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng.
“Đi vậy dễ bị phát hiện lắm, bị phát hiện rồi còn đột nhập cái gì nữa.” – Sơn lắc đầu – “Trừ khi có thể lẻn qua cửa vào mà không bị máy quay hay mấy người kia nhận ra.”
“Vậy cứ trực tiếp phá đi, còn đám người kia thì cho chúng ngủ đi là được.” – Tiểu Hoa tuỳ ý phát biểu.
“Vậy nhóc cho bọn họ ngủ đi, anh không làm được.”
“Được, xem đây!”
Chỉ thấy Tiểu Hoa rung nhẹ tán lá, một cỗ lực lượng lập tức xuất hiện, di chuyển rất nhanh chóng, không một dấu hiệu gì len lỏi về hướng mấy gã canh gác. Không đến năm giây nguyên một đội canh gác được rèn luyện bài bản không hẹn mà cùng ngã gục xuống, bất động tại chỗ. Nếu không nhầm thì toàn bộ đã bị ngất lịm đi rồi, có lẽ không có vài tiếng thì không dậy nổi đâu. Cứ nghĩ con nhóc này chỉ là nói tuỳ ý, không ngờ nó lại làm thật. Nhưng nghĩ lại thì với cảnh giới hiện tại, Tiểu Hoa muốn cho mấy người bình thường đi ngủ hoàn toàn không có độ khó. Sơn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhanh chóng làm nhiễu mấy cái camera xung quanh, tránh cho mấy hình ảnh kỳ lạ vừa rồi bị ghi lại.
“Lần sau nhóc định làm thì nhớ nhắc anh trước, không làm sao anh chuẩn bị kịp.” – Sơn nhắc nhở một câu.
“Ta có nói rồi, chỉ là đại ca ngươi không tin ta làm được mà thôi, giờ còn quay qua trách ta. Thật xấu tính!” – Tiểu Hoa làm bộ giận dỗi ngược lại – “Biết thế ta chẳng giúp nữa, đỡ bị mắng.”
“Nhóc từ lúc nào học được cách giận dỗi này rồi?” – Sơn bất lực lắc đầu – “Được rồi, là anh sai, đừng dỗi nữa.”
Đã dọn xong chướng ngại, Sơn cũng chẳng chần chờ nữa, lập tức lao nhanh về phía cửa ra vào, lấy được thẻ nhân viên, quét mã rồi thuận lợi tiến vào bên trong. Khẽ cảm nhận một chút lực lượng mình để lại trên người hai người kia, Sơn liền dọc theo hành lang mà đi thẳng vào. Trên hành lang ngoài lắp đặt rất nhiều camera ra thì hoàn toàn không có ai đi lại. Sơn cũng chỉ cần đi dọc hành lang một đoạn là đã đến một căn phòng có cửa lớn đang đóng chặt, đôi tình nhân hẳn là bị giam ở trong này rồi. Biết là một chuyện, nhưng chẳng lẽ cứ thế đạp cửa vào? Sơn cảm nhận thấy còn có vài người khác cũng đang ở trong phòng, chứ không phải chỉ có hai người kia.
“Này, nhóc có thể làm như vậy với mấy người trong phòng được không?” – Sơn ngại ngùng hỏi.