“Không biết.” – Tiểu Hoa không chần chờ mà đáp lại luôn.
“Chẳng phải nãy nhóc mới làm rồi còn gì.”
“Ta không biết.” – Tiểu Hoa vẫn không thèm quay mặt lại.
“Giúp anh đi mà, ngày mai cho nhóc ăn nhiều hơn.” – Sơn bất đắc dĩ chỉ có thể xuống nước dụ dỗ.
“Đại ca ngươi nhớ lời đấy!” – Tiểu Hoa nghe đến ăn là lại sáng mắt lên, quên luôn cả giân dỗi – “Thế cần ta làm cái gì?”
“Thế này đi, trong căn phòng này có mấy người, ngoài hai người có chân nguyên của anh bên trên, còn lại nhóc đều cho bọn họ ngủ đi, được không?”
“Đơn giản, đợi ta một chút, để ta quét xem có bao nhiêu người.”
Sao tự nhiên Tiểu Hoa từ một con yêu hoa lại biến thành một con yêu heo thế này, chỉ biết nghĩ đến ăn. Đưa nó đi nhà ăn lúc tối đúng là sai lầm lớn nhất của Sơn từ khi bị kéo sang tinh cầu này, nhưng cũng may mà bây giờ nó còn làm được việc. Mất khoảng một phút nhắm mắt, Tiểu Hoa mở choàng mắt ra, đắc ý báo cáo chiến công:
“Đã xử lý xong, bên trong có sáu người, ngoài hai người đại ca ngươi nhắc đến ra, còn lại đều đã yên giấc.” – Tiểu Hoa nói xong liền hăng hái xin chỉ thị - “Còn việc gì nữa không?”
“Tạm thời như vậy đã, nếu cần gì anh sẽ nhờ nhóc sau.” – Sơn đáp lại, nhưng nhìn cái bản mặt như muốn nói “ta làm tốt vậy, sao còn chưa khen ta đi” của Tiểu Hoa, cậu chỉ đành cố nặn ra một câu – “Nhóc làm tốt lắm, anh có lời khen.”
“Hì hì, không có gì, nhớ mời người ta ăn thêm là được.” – Tiểu Hoa vui vẻ ra mặt.
Sơn lắc lắc đầu, rồi lặp lại bước quét thẻ để mở cánh cửa trước mặt. Sơn biết rõ đây là phòng canh gác đặc biệt, ngoài có người canh gác ra, chắc chắn là sẽ có cả camera an ninh, nên cánh cửa hợp kim chỉ vừa mới mở ra, cậu liền nhanh chóng dùng thủ pháp cũ tạm thời vô hiệu hoá camera, như vậy mới tiện hành động. Mới vừa rồi, bốn người luôn canh gác trong phòng đột nhiên ngất xỉu tại chỗ, hai người Hoàn không rõ là tại sao. Hai người rõ ràng đang bị giam trong phòng, bị khoá tay, ngoài ra cũng không còn ai khác, là ai đã đánh ngất được cả bốn người canh gác này? Đặc biệt là cả bốn người này đều có thực lực cấp C, ai mà mạnh đến nỗi có thể không gây ra bất kỳ động tĩnh gì cùng lúc hạ cả bốn người. Đang chưa kịp hiểu việc này ra làm sao thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một bóng người bước vào, làm một vài động tác gì đấy rất nhanh, nhanh đến nỗi hai người Hoàn chỉ kịp nhìn thấy lờ mờ.
“A, là anh, sao anh lại xuất hiên ở đây được? Không đúng, làm thế nào mà anh vào đây được?”
Hoàn cuối cùng cũng nhìn ra người mới tiến vào phòng chính là người đã từng cứu hai người khỏi nguy hiểm trong khu rừng kia, còn đưa họ an toàn ra ngoài. Nhìn thấy Sơn xuất hiện, Hoàn vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, nhưng sau đấy là hoảng hốt. Làm thế quái nào mà người này đột nhập được vào sâu trong căn cứ thế này? Nên nhớ là căn cứ kể cả ngày hay đêm đều được canh phòng rất cẩn mật, nhất là khu vực canh giữ hai người Hoàn, kể cả trong hay ngoài toà nhà này đều có rất nhiều quân canh gác lẫn camera an ninh vận hành hai mươi bốn giờ, chỉ có thần tiên mới có thể không gây động tĩnh mà đột nhập vào được. Nhưng nghĩ một chút, năng lực giả có năng lực đặc biệt mạnh mẽ chắc cũng có thể làm được chứ?
“Chẳng lẽ mấy người canh gác này cũng là anh đánh ngất sao?” – Hoàn nói hơi lớn giọng, biểu hiện có chút thất thố.
“Suỵt!! Nói bé thôi.” – Sơn ngăn lại Hoàn nói tiếp – “Tôi chỉ cho bọn họ ngủ một lúc thôi, không lâu nữa sẽ tỉnh lại, nên chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
“Vớ vẩn, bản cô nương đã ra tay thì làm gì có chuyện chỉ yếu như thế. Bọn họ may ra phải đến tối mai mới tỉnh nổi, rõ chưa?” – Tiểu Hoa bực bội truyền âm vào tai Sơn.
“Bây giờ tôi hỏi hai người, hai người muốn rời đi hay tiếp tục ở lại đây?” – Sơn mặc kệ lời của Tiểu Hoa, hướng hai người Hoàn mà hỏi.
“Vốn ban đầu tôi không nên quay về đây, vẫn nghĩ sẽ có thể làm được điều gì đấy, nhưng bây giờ lại b·ị b·ắt giam, bị gán cho cái tội hãm hại đồng đội chờ ngày xét xử. Chẳng còn mong chờ gì ở đây được nữa, còn ở lại cũng chỉ có thể theo gót mấy người đồng đội đã ngã xuống kia thôi.” – Hoàn chán nản.
“Nhận ra được là tốt rồi, bây giờ vẫn chưa quá muộn đâu.” – Sơn an ủi – “Tôi đột nhập căn cứ này là do có hứng thú muốn xem nó che giấu cái gì, hôm nay lại gặp được hai người g·ặp n·ạn, cũng là có duyên, tôi sẽ giúp hai người thoát khỏi đây.”
“Thật sao?” – Hoàn vui mừng, nhưng ngay lập tức lại ỉu xìu – “Anh đột nhập được vào đây chắc chắn rất không dễ dàng, bây giờ rời đi còn phải đem theo hai người chúng tôi, rồi sẽ b·ị b·ắt lại nhanh thôi. Tốt nhất anh cứ bỏ mặc chúng tôi đi, tôi không muốn anh vì bọn tôi mà liên luỵ vào.”
“Đúng vậy, anh đã giúp chúng tôi hai lần rồi, ơn còn chưa trả được, không thể lại kéo anh vào nguy hiểm nữa.” – Nga cũng phụ hoạ theo.
“Sao hai người lại bi quan như thế chứ? Tôi nói đưa được hai người ra thì chắc chắn sẽ đưa ra được. Tôi chưa từng làm việc gì mà mình không chắc chắn cả.” – Sơn khẳng định.
Vẫn biết là hai người này tốt tính, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy, sẵn sàng hy sinh cũng không vì mạng sống của mình mà lôi người khác vào. Ở vào cái thời đại này là ít có người tốt như vậy. Xem ra Sơn để ý đến hai người này cũng coi như chính xác, không uổng mất tâm tư của cậu. Nói đến cứu hai người này ra, đương nhiên là Sơn làm được, nhưng để mà trực tiếp chạy ra khỏi căn cứ thì có lẽ sẽ hơi khó, tạm thời cậu cũng chưa có ý định đấy. Hiệu quả nhất thì có thể sử dụng cách lần trước, giấu hai người họ ở trong phòng mình, đợi thời điểm thích hợp mới đưa họ ra ngoài.
“Vậy chúng tôi phải làm gì?” – Hoàn hăng hái hỏi, có biện pháp trốn thoát tất nhiên là anh không thể không động tâm, dù sao có cơ hội sống đâu có ai muốn c·hết.
“Không phức tạp đâu, chỉ cần hai người bám lấy áo tôi, rồi bước đều theo tôi là được.” – Sơn nhắc nhở - “À, trên đường đi tuyệt đối không được nhìn ngó mất tập trung, cũng không được phát ra tiếng động.”
Đang dặn dò hai người thì một tiếng chuông báo động ầm ĩ kêu lên, nghe ra là đến từ phía ngoài toà nhà. Nếu không đoán nhầm đây chắc là có người đã phát hiện ra bất thường từ toà nhà này rồi. Dù sao Sơn cũng không giấu người ngất ngoài kia đi, mà kể cả có giấu đi, không thấy thủ vệ trông coi thì ai cũng sẽ sinh nghi thôi.
“Đi thôi, bọn họ phát hiện ra có vấn đề rồi.” – Sơn giọng khẩn trương hơn thúc giục hai người Hoàn.
“Được, tất cả nghe theo anh.” – Hai người gật đầu.
Thế là Sơn đi ở phía trước, hai người Hoàn bám theo phía sau. Ba người lần theo đường cũ quay ngược hướng lối ra. Trên đường đi có gặp phải quân lính vào trong lục soát, nhưng đều không ngoại lệ chẳng hề phát hiện ra ba người mới vừa đi qua. Tình trạng này giống như ba người đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của quân lính vậy. Hoàn cùng Nga mới đầu còn hốt hoảng, nhưng sau khi ngang nhiên đi qua mà không bị ai phát hiện bọn họ ngạc nhiên không thôi, sao có thể được? Bọn họ rất muốn hỏi Sơn ngay lập tức nhưng vẫn nhịn được, dù sao Sơn đã dặn họ không được lên tiếng rồi. Có hiệu quả này không cần đoán cũng biết là Sơn đã sử dụng thuật ẩn thân lên cả ba người rồi. Tất nhiên muốn đạt hiệu quả cao nhất thì không thể di chuyển quá nhanh, cũng không thể gây ồn được. Nếu không có gì bất ngờ ba người có thể thuận lợi về phòng Sơn mà không hư hao gì.