Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 144: Canh phòng nghiêm ngặt



Chương 143: Canh phòng nghiêm ngặt

“Khoá chặt rồi sao?”

Sơn thử dùng thẻ từ mở cửa nhưng cửa không nhúc nhích tẹo nào, cậu nhíu mày tự lẩm bẩm một câu. Chắc là do có báo động nên bọn họ đã phong toả cả toà nhà này rồi, thủ tục cơ bản thôi. Vốn định không gây ra động tĩnh đi ra ngoài, nhưng nếu đã bị khoá thế này chỉ có thể trực tiếp mở lối ra khác thôi. Sơn rút kiếm ra, không nói lời nào vung kiếm lên rồi vạch ra một đường. Cánh cửa hợp kim dày mấy chục phân bây giờ không khác nào một trang giấy, kiếm của Sơn lướt đến đâu thì nó rách ra đến đấy. Chỉ cần hai đường kiếm là cánh cửa đã bị đục ra một lỗ đủ cho mấy người đi qua rồi. Hai người Hoàn còn đang thất thần không hiểu làm sao mà cánh cửa lại bị đục ra một lỗ như vậy thì Sơn đã lên tiếng nhắc nhở:

“Đi tiếp thôi.”

Tất nhiên cánh cửa bị cắt ra như vậy chắc chắn sẽ lại thu hút người đến điều tra, Sơn tranh thủ còn sớm kéo theo hai người bước nhanh chân rời khỏi khu vực này. Phải công nhận là căn cứ này phòng vệ quá mức nghiêm ngặt, Sơn mới đi chưa được mấy bước thì quân lính từ ngoài đã lại ùn ùn kéo đến nhằm phong toả thêm một vòng nữa bên ngoài toà nhà rồi. Nhưng bọn họ cũng chẳng thể nhìn thấy được ba người Sơn, nên cậu nhẹ nhàng dẫn theo hai người lách qua được quân lính. Tuy chưa bị phát hiện, nhưng Sơn lại hơi lo lắng một chút, không biết bọn họ có định triệu tập hết quân lực có trong căn cứ không, đến lúc ấy mình cũng phải có mặt, mà bây giờ cậu lại đang ở đây. Nghĩ đến đây Sơn đành từ bỏ dẫn hai người Hoàn về phòng mình ngay, vì như vậy khá tốn thời gian. Thay vào đấy Sơn dẫn hai người đến một vị trí nằm trên đường về phòng, mà lại kín kẽ một chút, rồi nhanh chóng tạo ra một trận pháp nhỏ bao phủ lấy vị trí hai người, chính là để giấu bọn họ đi. Miễn là hai người ở nguyên một chỗ trong trận pháp, và còn linh khí duy trì, khó có ai có thể phát hiện ra bọn họ.

Sau khi an bài hai người trong trận pháp ẩn giấu tạm thời, Sơn liền nhanh chóng phi thân trở lại phòng, với hy vọng mình chưa bị ai nghi ngờ. Mới về đến toà nhà cho nhân viên ở, quả nhiên đã thấy các phòng đều đã có người lục ục chạy ra khỏi cửa, hiển nhiên tất cả mọi người vẫn là bị triệu tập khẩn cấp. Xem ra việc căn cứ có phòng vệ nghiêm ngặt đến mức độ như vậy mà người bị giam giữ vẫn thoát ra ngoài được là tình huống rất nghiêm trọng, cần phái tất cả lực lượng đi điều tra, phòng vệ tích cực hơn. Sơn lướt nhanh về đến cửa phòng, vừa nhanh chân chạy vào trong phòng không được bao lâu thì đã có người gọi cửa ở ngoài rồi.

“Lính mới, lính mới. Căn cứ có báo động khẩn cấp, mau dậy làm nhiệm vụ.” – Một giọng nói gấp gáp vang lên, cùng với đó là hàng loạt tiếng gõ cửa thùm thụp.

“Tới đây!”

Sơn chỉnh giọng mình cho thật giống tiếng ngái ngủ, rồi nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa. Chỉ thấy ngay ngoài cửa là một người đàn ông, ăn mặc quân trang đầy đủ, khuôn mặt có chút mỏi mệt, xem ra cũng là đang ngủ thì bị tiếng báo động gọi dậy. Còn vì sao lại đi gọi Sơn dậy, chắc là có công việc bên phía nhân sự, quản lý lính mới như cậu. Phán đoán này chắc là không sai đâu, vì Sơn thấy được cậu em Điền mới quen cũng đang hơi ngái ngủ đứng ở ngoài hành lang rồi, nãy cũng đã nghe tiếng người này gọi cậu ta dậy.

“Mau tỉnh táo lại ngay! Căn cứ có báo động khẩn, thiếu nhân lực, các cậu là lính mới cũng phải lập tức dậy đi làm nhiệm vụ, tôi sẽ phân công nhiệm vụ cho các cậu. Cậu mau ăn mặc chỉnh tề lại cho tôi.” – Người kia nói to rõ ràng mệnh lệnh.

“Đã rõ!” – Sơn cũng không dài dòng, đồng ý một tiếng rồi quay vào trong chỉnh chang trang phục.

Sơn cùng Điền theo người nhân viên cấp cao kia nhanh chân chạy về phía khu huấn luyện, chính là khu mà Điền đã đến tập luyện hôm qua. Tại khu vực này, đèn đuốc đã sáng trưng, cũng đã tụ tập được một số người hoặc cầm v·ũ k·hí lanh, hoặc cầm súng đứng có hàng lối trật tự, mỗi người đều đứng nghiêm chỉnh đưa mắt quan sát cẩn thận từng li từng tý xung quanh. Sơn đoán chắc là hai người sẽ được phân công đứng gác cùng mấy người khác ở đây rồi.

“Hai cậu theo hàng lối đứng canh gác ở vị trí tôi đã nói qua, nếu thấy có người nào khả nghi, không làm nhiệm vụ canh gác hoặc tuần tra lập tức báo cáo lại, không được tự ý hành động. Nếu muốn rõ chi tiết hơn có thể hỏi những đồng chí khác.”

Người nhân viên sau khi phổ biến nhiệm vụ cho hai người Sơn thì lập tức hớt hải chạy đi chỗ khác, xem ra vẫn còn nhiệm vụ quan trọng hơn cần làm. Xem ra đêm nay là khỏi phải nghỉ ngơi rồi. Quan trọng là nếu cứ phải đứng canh gác ở đây thì không biết Sơn phải đưa hai người Hoàn về phòng mình trốn kiểu gì. Trong lúc Sơn đứng yên nghĩ cách giải quyết vấn đề, Điền đã tranh thủ đi hỏi được tình hình từ một người đàn anh, sau đấy tường thuật lại cho Sơn:

“Anh này, em mới hỏi được, thì ra là mới có hai người, một trai một gái vừa mới trốn thoát ra khỏi phòng giam đặc biệt. Nghe nói hai người này cực kỳ nguy hiểm, có hành vi p·há h·oại căn cứ nghiêm trọng nên mới b·ị b·ắt giam chờ ngày phán quyết, không ngờ đêm nay lại trốn ra được.” – Điền thở dài – “Dù rất muốn tự tay đi bắt bọn họ nhưng mấy đàn anh khuyên chúng ta chỉ nên báo cáo lại, tự ý hành động sẽ dễ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

“Tôi đã rõ, giờ chúng ta chỉ đành đứng đây gác thôi.” – Sơn cũng hơi thở dài – “hy vọng sẽ không gặp phải bọn họ.”

“Sao anh lại nói vậy? Nếu gặp bọn họ, chúng ta chỉ cần báo cáo lại là sẽ lập công trạng rồi, ai lại không muốn có công trạng cơ chứ?” – Điền không hiểu hỏi.

“Lập được công trạng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cậu có nghĩ đến chuyện nếu chúng ta gặp hai người bọn họ, với thực lực không ra sao như hiện giờ sẽ bị bọn họ s·át h·ại bịt miệng không?” – Sơn làm bộ phân tích vấn đề kỹ càng cho Điền – “Nên nhớ bọn họ rất nguy hiểm, cũng chẳng phải người tốt gì, sẽ tha cho mấy tên lính quèn như chúng ta sao.”

“A, em quên mất vấn đề này. Anh suy tính kỹ thật ấy!” – Điền vỗ đầu mấy cái, còn cười khan khen Sơn.

“Được rồi, cũng không phải chuyện gì đáng tự hào, chỉ là kinh nghiệm sống mà thôi.”

Doạ nạt Điền thành công, Sơn cũng không tán gẫu thêm nữa, chỉ là hơi lo lắng cho phía bên hai người Hoàn, hy vọng không có ai đến gần vị trí trận pháp chứa hai người họ. Sơn lo lắng cũng không phải là không có lý do, dù cho vị trí Sơn chọn cho hai người kia ẩn núp rất kín kẽ hẻo lánh, nhưng kể cả vậy vẫn thỉnh thoảng có quân lính đi qua, chỉ là do không nhìn thấy có vấn đề gì nên vẫn lướt qua mà thôi. Hai người Hoàn và Nga ở bên trong trận pháp ẩn nấp cũng không được bình tâm gì, cứ lo lắng bị người phát hiện rồi lại thở phào khi người ta đi xa. Sự tình cứ như vậy cho đến khoảng bảy giờ sáng, kết quả là lục tung cả căn cứ cũng không tìm được t·ội p·hạm, cấp cao mới phải tạm thời cho một số quân lính giải tán đi làm những nhiệm vụ thường ngày khác. Tất nhiên Sơn và Điền là lính mới, cũng được cho dừng nhiệm vụ phòng vệ, tự do trong hai tiếng, đến chín giờ sẽ đến phòng quản giáo để được phân đội cũng như phân nhiệm vụ chính.

Khỏi phải nói, do chưa quen với vụ trực khẩn cấp nên Điền khi nghe tin được nghỉ trong hai tiếng như được ân xá, vội vàng cùng Sơn trở lại phòng nghỉ ngơi. Sơn cũng vui vẻ mà chạy về phòng thôi, tất nhiên là về nhanh để còn đi tiếp hai người Hoàn về phòng. Trận pháp ẩn núp là có hiệu quả, chỉ là không rõ còn duy trì được bao lâu, nên phải nhanh chóng đưa họ rời đi, để lâu sẽ sinh chuyện.

“May quá, trận pháp chưa tự tan rã.”

Sơn ẩn thân đến vị trí lúc trước, trận pháp vẫn còn nguyên đấy, chỉ là trong mắt cậu nó đã có chút suy yếu đi rồi, vẫn may là còn đủ để che mắt người ngoài. Sơn vừa tiến vào trận pháp, giải trừ thuật ẩn thân, trực tiếp doạ giật mình hai người Hoàn.

“Bình tĩnh, là tôi đây.” – Sơn nói khẽ trấn an hai người.

“Phù, ra là anh. Tôi lại cứ tưởng bị người tìm ra rồi chứ.” – Hoàn thở ra một hơi.

“Mau đi thôi, nơi đây không thể ở lâu được nữa.”

Ban ngày tuy quân lính đi tuần tra còn đông hơn ban đêm, nhưng Sơn vẫn thuận lợi dẫn hai người Hoàn về phòng của mình, thuận tay bố trí mấy cái trận pháp ẩn nấp, như vậy mới yên tâm. Nhưng lại có vấn đề mới đây rồi, không biết bao lâu mới có thể đưa họ ra ngoài, nếu quá lâu thì tinh hạch để duy trì trận pháp là không đủ. Sơn bây giờ cũng không dư giả như vậy, cậu phải nhanh chóng nghĩ ra cách để kiếm thêm lượng lớn tinh hạch, nếu không thì khó lòng mà giấu hai người ở lại đây được.