“Đi săn?” – Sơn nhắc lại, cậu cảm giác như não mình bị dừng hoạt động mất mấy giây vậy.
“A, đi săn giờ này sao? Sư phụ đang đùa thôi đúng không?” – Sơn không tin nổi vào lỗ tai của mình nữa – “Đi săn vào thời điểm này thì con c·hết chắc, sao mà toàn thân trở ra được.”
“Nếu nói đến đi săn thì hiệu quả nhất chắc chắn là thời điểm này rồi, chẳng những con mồi nhiều hơn mà chất lượng còn tốt hơn nữa.” – Lão Thạch hài hước phân tích.
“Bây giờ ra ngoài kia thì con mồi phải là con mới đúng, với tu vi hiện tại chỉ nói về số lượng xác sống thôi con cũng có thể chắc chắn là mình thập tử vô sinh rồi.”
Sơn chỉ nghĩ về lời mô tả của anh Lưu hồi trước về hoàn cảnh buổi đêm thôi mà đã toát mồ hôi đầy mặt rồi, còn nói gì ra ngoài. Nếu không có xác sống hay thú biến dị cấp cao hơn thì cậu còn có tự tin đi săn một hồi, dù có chạy cũng có thể thoát được dễ dàng. Nhưng cái bọn cấp cao hơn lại cực kỳ biến thái, có những loại biến dị về tốc độ hoặc là giác quan nhạy bén, hoặc là sức mạnh kinh khủng. Với tu vi hiện tại, đừng nói là đánh, muốn toàn thân chạy thoát được cũng đã khó như lên trời rồi.