Tại một khu vực cách căn cứ Bạch Hổ khoảng năm cây số, một chàng thanh niên đang rảo bước trên con đường nhựa lồi lõm, bên cạnh cậu đang lơ lửng lấy một người thanh niên khác ăn mặc rất khác lạ, đây chính là Sơn cùng lão Thạch đang tại trên đường rời căn cứ đi săn. Sơn tính toán cậu mới chỉ đi mất có 15 phút, tốc độ khá nhanh, nếu chạy thì sẽ còn nhanh hơn nữa, nhưng mục đích chuyến đi này là đi săn, không phải tập chạy, không cần phải vội vàng. Nhưng để Sơn phải thất vọng là đi đến đây rồi vẫn chưa thấy xuất hiện con xác sống hay thú biến dị đặc biệt nào. Thực tế trên đường đi Sơn có thấy một số loài thú biến dị nhưng chúng có kích thước tương đối nhỏ và cũng khá nhút nhát, cậu cũng chẳng buồn gây sự với chúng.
“Xem ra công tác dọn dẹp khu vực xung quanh được người trong căn cứ thực hiện rất tốt.” – Sơn nhận xét – “Xem ra phải tìm kiếm ở những địa phương xa hơn thôi.”
Nói là làm, Sơn tiếp tục theo hướng đã chọn ban đầu đi tiếp, nhưng lần này Sơn không chọn đi bộ bình thường nữa, mà quyết định luyện luôn một bộ thân pháp được sư phụ truyền cho. Hít sâu một hơi, Sơn dẫn một lượng chân nguyên vào hai chân, sau đó đạp mạnh một phát, cả người cậu v·út nhanh về phía trước, nhưng thay vì đáp đất bằng bước chân tiếp theo thì Sơn lại ngửa người về phía trước và đáp đất bằng mặt.
Nhìn Sơn đứng dậy đau điếng nhăn mặt lại, lão Thạch khẽ mỉm cười: “Con phạm phải hai lỗi lớn, một là lượng chân nguyên sử dụng chưa hợp lý, hai là chưa vào được tư thế chuẩn.”
“Con hiểu rồi, để con thử lại.” – Sơn trả lời.
Lần thứ hai, Sơn quyết định giảm đi một nửa lượng chân nguyên so với lúc nãy, sau đó bật về phía trước, lần này ngay tại trên không cậu làm ra điều chỉnh tư thế ngay. Nhưng kết quả không như Sơn kỳ vọng, lần này không có bị bổ nhào ra phía trước nhưng tầm di chuyển lại hơi ngắn.
“Chưa được, làm lại đi.” – Lão Thạch lên tiếng.
“Vẫn chưa được, đừng chỉ dồn chân nguyên vào mỗi bàn chân.”
…
Cuối cùng sau năm lần bảy lượt thất bại, Sơn đã thực hiện đúng bước đầu tiên. Tất nhiên chỉ là bước đầu tiên thôi, bây giờ cái cần làm là làm sao để có thế duy trì liên tục cách vận dụng lượng chân nguyên phù hợp lên mọi bước di chuyển. Thế là công cuộc luyện tập này lại được lặp đi lặp lại, chân nguyên tiêu hao hết thì lại ngồi xuống tu luyện, hồi phục thì lại tiếp tục luyện tập, thậm chí Sơn còn suýt quên mục tiêu chuyến này là đi săn luôn.
Trời bắt đầu nhá nhem tối, tại một con phố đổ nát, Sơn ê ẩm cả người tìm một căn nhà để nghỉ ngơi, cả người cậu bây giờ lấm lem bụi bặm không chịu nổi.
“Muốn tắm một phát quá, tiếc là nước bây giờ uống cũng không đủ, huống chi là tắm.” – Sơn than thở một câu.
“Muốn tắm vậy thì luyện tập thuỷ hệ thuật pháp, muốn sạch thì luyện thuật khử bụi, rất đơn giản.” – Lão Thạch nói một câu, nghe chừng là rất dễ dàng.
Sơn âm thầm cười khổ: “Vẫn là do cảnh giới thấp, dẫn đến chân nguyên không đủ dùng sao?”
Bây giờ chân nguyên trong đan điền Sơn gần như là cạn kiệt rồi, còn dư đâu mà luyện thêm pháp thuật mới cơ chứ. Trước mắt Sơn phải nghỉ ngơi khôi phục chân nguyên đã, cảm giác mệt mỏi này khiến cậu không cảm thấy an tâm. Cũng may công sức bỏ ra hơn nửa ngày trời cũng không uổng phí, Sơn đã có thể thuần thục lướt nhanh liên tục trên một đoạn thẳng rồi. “Mới chỉ là đi thẳng thôi!” – Sơn lắc đầu cảm thán, giờ thì cậu đã được trải nghiệm cảm giác khắc khổ tu luyện là thế nào rồi. Gạt suy nghĩ này sang một bên, Sơn kiểm tra kỹ toàn bộ căn nhà, lúc chắc chắn là không có bất kỳ một con xác sống nào lảng vảng trong nhà, Sơn dùng một chút chân nguyên cuối cùng bố trí một cái trận pháp duy nhất mà cậu có thể làm được lúc này – báo hiệu trận pháp trong căn phòng, cuối cùng nhắm mắt lại khôi phục chân nguyên.
Lão Thạch lại hài lòng gật đầu, người đồ đệ đầu tiên này không làm lão phải thất vọng, tiến độ luyện tập thân pháp hôm nay thực ra là đã rất nhanh rồi, lão lúc trước còn nghĩ muốn vượt qua bước này còn phải mất vài ngày mới được. Điều này đã thể hiện ra tư chất tu luyện của Sơn là rất cao rồi. Nhưng cái khiến lão Thạch hài lòng nhất lại là quyết tâm không ngại khó của Sơn, cậu không chấp nhận nghỉ ngơi hay bỏ dở giữa chừng mà luôn bắt mình phải trong trạng thái luyện tập, khiến cho cơ thể ghi nhớ được quá trình luyện tập, luyện cho đến khi có thể làm được thì thôi. Có lòng quyết tâm này thôi cũng đã tạo được một cơ sở vững chãi cho việc tu luyện lên cao hơn rồi.
Trong lúc Sơn đang yên tĩnh khôi phục chân nguyên thì một bên khác lại là trái ngược, không khí căng thẳng cùng khẩn trương đang bốc lên từng chút một.
“Kít!!!”
Hàng loạt tiếng phanh xe rít lên, một đoàn người xe dừng lại trên một đoạn đường vắng, thì ra đây chính là đội Gấu Đen do Hắc ca cầm đầu đang truy đuổi theo Sơn từ căn cứ.
“Mẹ kiếp, rốt cuộc mày có làm được không? Sao mày bảo nó chỉ đi bộ, không dùng đến phương tiện giao thông gì, vậy mà lần tìm cả buổi cũng ngay cả bóng nó tao cũng chưa thấy qua.” – Hắc ca nổi giận quát tên đàn em thân tín, trên mặt gân xanh không ngừng nhúc nhích.
Sắc trời bắt đầu chuyển đen rồi, thế mà còn không đuổi kịp được một thằng nhãi “đi bộ” bảo hắn không tức giận sao được. Nếu không phải đang lúc cần người hắn đã dần thằng vô dụng này ra bã rồi. Giờ thì tốt rồi, phải dừng lại qua đêm ở chỗ an toàn, không thể di chuyển trong đêm được, hắn cũng không liều đến mức đem mạng sống của mình ném đi.
“Đại ca, anh phải bình tĩnh lại đã. Em cũng không biết thằng nhãi này dùng thủ đoạn tà môn gì mà lại có thể di chuyển nhanh như thế, nhưng tiểu đệ đáng tin cậy theo nó ra ngoài tận mắt thấy nó chỉ đi bộ ra.” – Tên đàn em cũng hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh đã trấn định lại – “Nhưng anh yên tâm, anh cũng biết khả năng của tiểu Minh rồi mà, trong phạm vi nhất định nó có thể cảm ứng được kim loại đặc biệt có trong thẻ của thằng nhãi kia, bây giờ cảm ứng vẫn còn, chứng tỏ thằng kia vẫn chưa rời đi quá xa, có thể cũng sẽ phải dừng lại nghỉ qua đêm như chúng ta.”
Nói rồi tên đàn em quay mặt sang một người dáng dấp thấp bé trong tiểu đội hỏi: “Phải không, tiểu Minh?”
Người tên Minh kia cũng không dám chần chờ, gật đầu còn nhanh hơn gà mổ thóc: ”Đúng rồi thưa đại ca, em vẫn cảm ứng được khá rõ loại kim loại kia, chắc chắn là không còn xa chỗ chúng ta lắm.”
“Hừ, tao tạm tin chúng mày, nếu để tao biết chúng mày nói láo, thì chúng mày sẽ được biết cảm giác ngủ chung với bọn xác sống ngoài kia, hiểu chưa?” – Hắc ca gằn giọng cảnh cáo – “Giờ tất cả theo tao tìm chỗ trú ẩn qua đêm, sáng mai phải xuất phát sớm cho tao.”
Tên đàn em thân tín cùng tiểu Minh nghe xong đều run rấy toàn thân, bọn chúng đi theo Hắc ca cũng đủ lâu để biết là Hắc ca không thích nói đùa, hắn nói được làm được, thậm chí là làm cực kỳ triệt để.
Lúc này đã đến gần nửa đêm, vốn nên là thời gian để vạn vật nghỉ ngơi, khôi phục trạng thái trước khi bước sang ngày mới, thì bây giờ lại là một cảnh tượng khác. Hàng loạt tiếng gào thét của xác sống biến dị xen lẫn tiếng cào móng của quái thú không biết tên phá vỡ khung cảnh tĩnh mịch, ban đêm lại là thời gian hoạt động mãnh liệt của đám này. Điều này cũng nói rõ tại sao con người không muốn ra ngoài trời vào ban đêm, ra lúc này c·hết là cái chắc.
Bên ngoài ồn ào, đáng sợ là thế, nhưng trong căn phòng mà Sơn đang ngồi xếp bằng khôi phục chân nguyên lại tĩnh lặng, yên bình một cách lạ thường, dường như mọi âm thanh ngoài kia không lọt nổi vào trong đây vậy. Bỗng một tiếng thở mạnh vang lên, Sơn mở mắt ra kết thúc quá trình khôi phục. Bây giờ cậu đã trở lại trạng thái tốt nhất, chẳng những vậy, do quá trình liên tục rút cạn rồi lại bổ sung chân nguyên để luyện tập thân pháp, cậu còn cảm thấy tu vi của mình có tí ti tăng lên nữa.
Phủi vợi bụi bặm trên quần áo, ăn một miếng bánh, uống một ngụm nước, Sơn thoả mãn lấy ra một cái áo trải ra sàn nhà, cậu quyết định tự thưởng cho mình một giấc ngủ ngon. Dù sao mấy hôm nay toàn là tu luyện, cứ việc ngồi khôi phục chân nguyên đầy đủ thì Sơn cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, nhưng dẫu sao cậu cũng nhớ cái cảm giác được ngủ này rồi.
“Ấy, từ từ, thời điểm này mà ngủ là không hợp lý rồi.” – Giọng lão Thạch cất lên cắt đứt động tác tiếp theo của Sơn.
Sơn quay đầu lại, lão Thạch đang nhìn cậu mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười này, Sơn có một loại dự cảm bất hảo, cảm giác như sư phụ đang muốn hãm hại cậu vậy.