Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 12: Bị người theo dõi



Sau khi dọn dẹp sạch sẽ chỗ lương thực còn lại trong ba lô, Sơn mới đứng dậy vươn vai, cậu hít một hơi thật sâu, cảm thụ sự thay đổi trên toàn cơ thể. So sánh với mấy ngày trước thì Sơn đoán chừng cậu phải mạnh hơn gấp mười lần, mọi giác quan cũng được cường hoá rõ rệt. Nếu bây giờ cho Sơn gặp một bầy 20 con xác sống biến dị như lần trước chắc cậu cũng có thể nhẹ nhõm hạ hết một mẻ.

Cảm thụ xong hết thảy biến hoá trong cơ thể, Sơn liền hướng về phía sư phụ, nhưng cậu lại phát hiện sư phụ đang ngồi tại chỗ, hai mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích, tựa như sư phụ đang tại tính toán gì đó. Sơn thấy thế cũng không làm phiền sư phụ, mà là quay ra quan sát xung quanh căn phòng. Ngoài ba loại trận pháp cơ bản nhất vẫn còn hiện hữu thì Sơn còn cảm nhận được vết tích đang phai nhạt dần của một loại trận pháp khác. Trận pháp này lại không hề phổ thông, dựa vào những vết tích kia thì chắc hẳn là thuộc vào hàng trận pháp cao cấp.

Cuối cùng Sơn hướng ánh mắt về giữa phòng, một viên đá trắng đang nằm lăn lóc ở đấy, viên đá cũng không to hơn viên bi ve là mấy. Tiến lại gần một chút, Sơn cảm thấy viên đá này đang toả ra một luồng linh khí tinh khiết, tuy là không tinh khiết như hấp thu trực tiếp từ tinh hạch, nhưng thắng ở số lượng. Nếu dùng loại đá này tu luyện tốc độ phải hơn hấp thu linh khí trong không khí đến cỡ mười lần cũng không chừng.

“Ta gọi nó là linh thạch, ta đã dùng nó làm hạch tâm cho Bát phương tụ linh trận.” – Lão Thạch chợt lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

“Ra là trận pháp này, thảo nào con thấy tốc độ tu luyện lần này lại nhanh như vậy. Nhưng con có một thắc mắc, nếu con nhớ không lầm thì trận này hiệu quả đáng ra phải lớn hơn so với cảm nhận của con khi tu luyện lúc trước, vậy có gì khác biệt ở đây ạ?” – Sơn nói ra nghi hoặc của mình.

“Đúng là như vậy, do tài nguyên không đầy đủ nên ta đã phải sử dụng giải pháp thay thế tạm thời, vì thế mà hiệu quả không đạt lớn nhất và thời gian duy trì cũng rất ngắn.” – Lão Thạch gật đầu giải thích – “Thứ mà ta dùng để thay thế là những viên tinh hạch kia.”

Sau đó lão Thạch giải thích cho Sơn về cách sử dụng tinh hạch vào trận pháp mà mình khám khá được cho Sơn. Sơn nghe xong cũng phải thầm khâm phục, không hổ là sư phụ, khả năng phân tích ứng biến cũng quá mạnh rồi.

“Được rồi, tu vi của con mới tiến lên một mảng lớn, nhưng kinh nghiệm thực chiến còn quá ít, tốt nhất là nên ra ngoài đi săn một ít xác sống hoặc thú biến dị đi, tiện thể tìm kiếm thêm một số tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện nữa.” – Lão Thạch khuyên Sơn.

“Vâng, sư phụ, con cũng muốn kiểm tra xem thành quả tu luyện những ngày qua của mình như thế nào rồi.”

Mặc dù có ngọc lưu trữ rồi nhưng để tránh bị nghi ngờ Sơn vẫn sẽ mang theo ba lô ra ngoài, dù sao cậu cũng phải đi trao đổi một ít đồ ăn thức uống đã, phòng trường hợp những nơi đi qua không còn nguồn cung cấp thực phẩm. Sơn cũng chưa được nhìn thấy thú biến dị lần nào, nếu như năng lực giả săn được chúng thì có thể ăn được thịt của chúng không, nhưng cậu thì chắc chắn sẽ không thử, dù sao trong cơ thể của thú biến dị cũng chứa hoàn toàn là dị năng lượng, không hề phù hợp với cậu.

Sau khi nhét một số thứ vào ba lô, Sơn rời khỏi phòng ngủ rồi xuống tầng, hướng thẳng về phía cửa ra vào.



“A, đây là mình ư?” – Sơn ngạc nhiên lên tiếng.

Thì ra lúc Sơn đi qua tấm gương lớn treo trên tường thì có nhìn lướt qua hình dáng bản thân, thật không ngờ cậu lại thay đổi nhiều như vậy. Chẳng những cơ bắp săn chắc đều đặn, cơ thể cân đối hơn, mà làn da xem ra cũng trắng hơn một phần. Nếu nói lúc trước nhan sắc Sơn chỉ ở mức độ bình thường, thì bây giờ nhìn lại mình trong gương Sơn cũng phải công nhận là đẹp trai lên trông thấy. Quay qua nhìn về phía sư phụ, Sơn tự lẩm nhẩm trong đầu: “Thảo nào sư phụ lại đẹp trai đến mức như vậy!”

Lão Thạch chỉ cần liếc mắt qua là đã biết người đồ đệ này của mình đang nghĩ gì rồi, lão liền lên tiếng:

“Kỳ thực tu luyện đúng là làm nhan sắc tăng hạng đáng kể, nhưng nhan sắc cũng ko có ích cho việc tăng tu vi cảnh giới, không cần quá chú trọng.”

“Con biết mà sư phụ.” – Sơn cười khan một tiếng.

Khoá cửa nhà cẩn thận xong, Sơn mới hướng mắt nhìn lên bầu trời. Hôm nay mặt trời không quá chói chang, gió thổi nhẹ, không khí thanh mát, một ngày đẹp trời để đi săn đây.

“Bây giờ cũng chưa đến trưa, còn khá sớm, tranh thủ đi mua chút vật tư đã.” – Sơn tính toán.

“Ừm, có người đang quan sát mình thì phải?”

Từ khi tu vi tăng lên, cảm giác lực của Sơn cũng theo tu vi tăng lên, cho nên nếu bị người nhìn chằm chằm quá lâu thì Sơn có thể cảm giác được đến. Sơn quay trái quay phải tìm kiếm thử, khi lướt mắt qua một hướng, cậu phát hiện thấy một người đàn ông khả nghi. Khi ánh mắt cậu chuyển qua phía người này, thì anh ta liền quay đầu nhìn sang hướng khác, hơi sơ hở thì phải. Nhưng Sơn nghĩ chút thấy cũng phải, đổi lại là người khác, nếu không có năng lực đặc biệt về mắt, sao có thể có tầm nhìn xa được như cậu cơ chứ.

“Không cần đoán cũng biết là ai rồi.” – Sơn nhẹ lắc đầu – “Để xem bọn này định làm ra trò gì.”

Sơn cố tình không để ý đến tên đang theo dõi kia, xoay người đi về hướng một cửa hàng lương thực gần nhà.



“A, đã ra khỏi cửa rồi sao? Tốt, tiếp tục nhìn chằm chằm cho tao.”

Đây là lời tên đàn em thân cận của Hắc ca trả lời điện đàm, lúc Sơn mới rời khỏi cửa nhà là tên tiểu để theo dõi đã lập tức thông báo ngay cho hắn rồi.

“Hết kiên nhẫn trong nhà rồi hả, ha ha.” – Tên đàn em cười âm hiểm.

“Hắt xì.”

Sơn gãi gãi mũi: “Là tên nào đang nhớ thương mình rồi đây!”

Chọn xong vài thứ đồ khô cùng một ít nước sạch, Sơn định ra thanh toán thì mới nhớ ra lượng tinh hạch cậu kiếm được đã hết sạch rồi, trả bằng gì bây giờ? Lục lọi ba lô một hồi thì Sơn lấy ra một con dao ngắn, một cái đèn pin, rồi tiến lại gần hỏi dò chủ hàng:

“Ông chủ, không biết cửa hàng có nhận đổi đồ vật không?”

“Miễn cậu có thể lấy ra được vật có giá trị tương đương, hoặc thứ tôi vừa ý.” – Ông chủ đáp lời.

“Vậy ông chủ xem thử hai thứ này của tôi.” – Sơn đưa dao cùng đèn pin ra trước mặt ông ta – “Đừng vội nhận xét, hai món đồ này cũng không phải phổ thông. Dao này cực kỳ sắc bén, lại khó bám bẩn, cắt vào vật gì cũng không cần phải rửa. Đèn pin này có thể tuỳ ý chỉnh độ sáng tối cực rõ rệt, thay đổi nhiều loại màu sắc, lại dùng năng lượng mặt trời, quá là tiện lợi.”



Ông chủ tiếp nhận hai thứ đồ vào tay, quan sát một chút, rồi dựa theo Sơn chỉ dẫn, dùng thử những thứ này.

“Đúng là mấy thứ đồ hiếm, về cả kiểu dáng lẫn chức năng thì ở trong căn cứ này tôi cũng chưa thấy qua, thế nhưng như vậy vẫn là thiếu một ít.” – Ông chủ tuy khá ưa thích mấy món đồ này, nhưng ông cảm thấy giá trị cũng không đủ. – “Tôi nhìn miếng dây ngọc trên cổ cậu khá hợp mắt, nếu cậu đồng ý tính cả nó thì tôi sẽ chấp nhận.”

“A, miếng ngọc này sao?” – Sơn hơi nhíu mày lại.

Nếu chỉ là miếng ngọc bình thường thì Sơn sẽ không ngần ngại mà đổi ngay, nhưng đây là ngọc lưu trữ của sư phụ cho, biết bao trân quý, có đánh cậu cũng không đổi. Lão Thạch thấy vậy thì phất tay một cái, trong bàn tay Sơn liền hiện ra một mặt ngọc y hệt cái cậu đang đeo. Sơn thấy vậy mới hướng mắt về phía sư phụ, truyền âm hỏi.

“Hàng rởm thôi, là ngọc thật nhưng chỉ là loại ngọc bình thường, không cần tiếc.” – Lão Thạch mỉm cười đáp lại.

Lão từng thử luyện chế bằng ngọc thông thường, nhưng ngọc thường không có những tính năng đặc biệt như mở không gian nên có thể coi miếng ngọc kia là hàng thử nghiệm thất bại, người thường đeo vào nhiều lắm là có thể tránh bệnh tật, thanh tỉnh tinh thần.

Sơn nghe thấy lời sư phụ thì cũng không chần chừ nữa, lấy mặt ngọc đưa lại cho ông chủ cửa hàng. Ông chủ nhận mặt ngọc, cầm vào tay cảm giác mát mẻ, tinh thần phấn chấn, làm ông chủ ưa thích không muốn rời tay, ông chủ thậm chí còn muốn tặng thêm Sơn ít đồ nữa, nhưng Sơn từ chối vì cậu thấy đồ cũng đủ rồi. Nhưng nhớ đến anh Lưu, anh Cường, Sơn không yên tâm lắm, mới viết lời nhắn vào một tờ giấy rồi gấp gọn lại, giao cho ông chủ cửa hàng này:

“Tôi muốn nhờ ông chủ một chuyện, có thể giúp tôi chuyển tờ giấy này đến địa chỉ tôi đã ghi sẵn ở đây được không? Chuyến này tôi cần rời căn cứ sớm, không kịp gặp được mấy người bạn, mong ông chủ giúp đỡ cho. Sau chuyến này trở về tôi nhất định gửi ông chủ tinh hạch hoặc mấy món đồ hiếm lạ coi như thù lao.”

"Nếu được thì chuyển thêm cho địa chỉ này một phần lương thực nữa, tôi có thể trả thêm vào phần thù lao về sau." - Sơn hơi lúng túng thêm lời.

“Kỳ thực đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ giúp cho cậu, không thần phải trả thù lao gì đâu.” – Sơn vừa định cảm động lòng tốt của ông chủ, thì ông ta lại lên tiếng – “Nhưng nếu có thể tặng tôi vài thứ hiếm lạ như mặt ngọc này thì tốt.”

Sơn cũng cạn lời, thiện cảm mới sinh ra cũng sụp đổ luôn, thương nhân mà, nếu thấy có lợi ích thì họ sẽ làm. Hoàn thành việc ở đây, Sơn sắp xếp đồ mới mua được vào ba lô, ra khỏi cửa hàng rồi đi thẳng về hướng cửa ra vào căn cứ.

Đi ra khỏi căn cứ cũng không khó khăn gì, giao ra thẻ xác định danh tính cho một người lính kiểm tra là được. Sau khi làm xong, Sơn lại một lần nữa đứng ngoài cửa, nhìn đất trời rộng lớn trước mắt, từng đoàn người ra ra vào vào, cuối cùng chọn đại một phương hướng rồi cứ thế mà tiến lên.

“Hắc ca, thằng nhóc kia mới vừa rời căn cứ.” – Tên đàn em trợ thủ báo lại cho Hắc ca bang Gấu Đen.

“Tốt lắm! Gọi tất cả anh em đi, thông báo cho cả anh Biên nữa, tập hợp tại cửa căn cứ.” – Hắc ca đứng phắt dậy – “Đến lúc thanh toán món nợ này rồi.”