Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 11: Cảnh giới tiến nhanh



Từng luồng linh khí mỏng manh đang tiến dần từ khu vực xung quanh vào phạm vi căn nhà, rồi bị Sơn hấp thu vào thể nội. Sơn cảm thấy theo lượng linh khí được chuyển hoá dần thành chân nguyên, đan điền của cậu cũng đang được lấp đầy dần. Đan điền càng chứa nhiều chân nguyên thì Sơn càng cảm giác tu vi tăng lên, cảm giác mỗi thớ thịt, mỗi tế bào cũng đang dần mạnh mẽ lên.

Lão Thạch đang ở một bên quan sát Sơn tu luyện, cách vận chuyển công pháp và điểu khiển dòng di chuyển của linh khí hoàn toàn bình thường, thậm chí là tốc độ còn khá nhanh. Nhưng lão lại lắc đầu tỏ ra chưa hài lòng lắm:

“Linh khí tinh cầu này xác thực là dày hơn ở Địa Cầu, nhưng vẫn rất mỏng manh, cảm giác tu luyện tại đây muốn đột phá cảnh giới sẽ khá chậm, đồ đệ này của ta thực sự là một kỳ tài tu luyện, nếu gặp hoàn cảnh tu luyện tốt hơn thì tu vi sẽ tăng càng nhanh hơn nữa.”

Nghĩ một chút, lão Thạch liền giơ bàn tay lên, cùng lúc đó ngọc lưu trữ trên cổ Sơn hơi rung động một chút, trên bàn tay lão cũng đột nhiên xuất hiện một số đồ vật, bao gồm tám viên tinh hạch xác sống biến dị cấp thấp, kèm theo đó là một tảng đá trắng lớn chừng quả đấm. Những đồ vật này được lão Thạch cất kín vào một góc của ngọc lưu trữ, Sơn hiện giờ vẫn chưa đánh vào linh hồn ấn ký nên vẫn chưa kiểm soát hoàn toàn được ngọc.

“Viên linh thạch cỡ bự này là một thí nghiệm nhỏ của ta, tích súc linh khí trong cả một khu vực rất rộng lớn rồi ép lại cực hạn mới được một viên cỡ này, bây giờ lôi ra sử dụng lại quá là hợp lý rồi.” – Lão Thạch tự lẩm bẩm lấy.

Sau đó, lão ném ra ngoài tám viên tinh hạch, tinh hạch chuẩn xác rơi vào tám vị trí trong phòng tạo thành một hình bát giác đều, cuối cùng ngay tại trung tâm lão thả viên linh thạch cỡ lớn này xuống. Làm xong hết thảy lão bắt đầu rút một chút chân nguyên thẳng từ cơ thể của Sơn ra, sau đó dùng chân nguyên đó vẽ rất nhiều đường lên bề mặt viên linh thạch, cuối cùng lão kết vài thủ ấn khác nhau, viên linh thạch chợt phát sáng lên, tám tia sáng mảnh kéo dài ra tám hướng vừa đúng chạm đến tám viên tinh hạch. Cứ như vậy khoảng vài giây sau thì tám viên tinh hạch cũng bắt đầu sáng lên, từ chúng bắt đầu tán xạ ra từng vòng từng vòng năng lượng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cứ vậy hình thành một cái lồng tựa như là kết giới, bao phủ toàn bộ diện tích căn phòng.

Thấy các bước thực hiện không hề xuất hiện vấn đề gì, lão Thạch mỉm cười:

“Tuy hiệu quả không đạt tối đa, nhưng như vậy đã rất không tồi rồi. Tính toán, ta bố trí Bát phương tụ linh trận bản thay thế này cũng có thể khuếch đại độ đậm đặc linh khí trong căn phòng lên gấp 20 lần ngoài phòng. Nếu như sử dụng tinh hạch cấp cao hơn hẳn hoặc là thay thế hoàn toàn bằng tám viên linh thạch cùng cỡ thì con số này chắc phải lên đến 40 lần.”

“Mà thôi, cứ tạm thời như vậy đã, hy vọng mấy viên tinh hạch này có thể kiên trì lâu một chút.”

Nếu có người có thể nhìn được linh khí thì lúc này sẽ cực kỳ hoảng hốt phát hiện ra linh khí mọi nơi trong bán kính một cây số sang lũ lượt tràn về một hướng, mà trung tâm của vòng tròn này chính là một căn nhà hai tầng không có gì nổi bật. Chỉ đợi một lúc, cả căn phòng tràn đầy sương khói, tựa như chốn tiên cảnh, sương này toàn bộ đều là linh khí tụ lại mà thành, đủ thấy được độ đậm đặc hiện giờ của linh khí ra sao.

Sơn lúc này đang hoàn toàn đặt tâm trí trên việc tu luyện, có sư phụ bên cạnh cậu hoàn toàn không lo mình gặp nguy hiểm gì. Sơn sau khi tu luyện được một lúc thì đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, dường như là linh khí tiến vào cơ thể cậu đang ngày một tăng lên với tốc độ chóng mặt. Từng lỗ chân lông của cậu như mở rộng ra, từng tế bào trên cơ thể như đang reo hò vui sướng, như h·ạn h·án lâu ngày gặp trời đổ mưa vậy. Sơn cũng không chần chừ thêm một giây nào nữa, toàn lực vận chuyển công pháp bắt đầu hấp thu lượng linh khí dồi dào này, lượng chân nguyên được tạo ra cứ thế nhiều lên, dần dần lấp vợi các khoảng trống nơi đan điền.

Trong phòng, từng đám sương linh khí cứ vậy bị cuốn dần vào cơ thể Sơn không ngừng nghỉ chút nào. Lão Thạch quan sát phút chốc thì khẽ gật gù, sau đó không quan tâm nữa mà quay ra nhắm nghiền mắt lại, không cử động tí nào nữa.

Thời gian cứ thế trôi đi, dần cho đến nửa đêm, bỗng một rung động nhẹ phát ra từ cơ thể Sơn, nhưng như vậy cũng đã đủ để lão Thạch chú ý đến, lão hơi mở mắt ra quét về phía Sơn. Lão nhận ra tu vi của Sơn đã tịnh tiến từ Khí cảm tầng hai lên được đến tầng ba.

Sơn cảm thấy đan điền của mình chứa một lượng chân nguyên chạm đến một cái ngưỡng mới, đây chính là dấu hiệu của việc tu vi đột phá lên một tầng cao hơn. Trong lòng Sơn một cỗ vui mừng dâng lên, nhưng chợt những lời sư phụ đã nhắc lúc trước lại hiện ra trong đầu cậu, Sơn mới giật mình tự nghĩ: “Mới được một chút thành tựu nhỏ mà mình đã vui sướng đến nhường này rồi sao? Không được, phải kiềm chế lại, chút thành tích này cũng chỉ như muối bỏ biển, chỉ là bước khởi hành của quá trình tu luyện dài phía trước, không được phép sinh ra kiêu ngạo.” Làm ra hết thảy quyết tâm, Sơn gạt bỏ ý nghĩ đột phá tiếp tu vi, cậu bắt đầu lấy chân nguyên của mình rèn giũa lại một lần, hay ở đây có thể gọi là củng cố tu vi. Sau mấy tiếng củng cố hoàn tất, Sơn mới lại lần nữa hấp thu linh khí tăng lên tu vi cảnh giới.

Lão Thạch nhìn thấu tình hình trong cơ thể, trong kinh mạch của Sơn, lão hài lòng gật đầu liên tục. Đồ đệ đã hiểu lời nói mà lão đã dạy từ trước và thực hiện được. Việc củng cố tu vi mỗi lần đột phá một tiểu cảnh giới tuy sẽ mất thời gian hơn khá nhiều so với việc đột phá một thể rồi mới củng cố tu vi, nhưng chỗ tốt lại là cực lớn. Việc rèn luyện liên tục chân nguyên chẳng những làm cho chất lượng chân nguyên tốt hơn, mà lúc kiểm soát lại càng là dễ dàng, thuận tiện, như vậy chỉ nói trong việc thi triển pháp thuật hoặc chiến đấu đã mạnh hơn người đồng cấp một mảng lớn rồi.

Lúc tu luyện, cái người ta khó cảm nhận nhất là thời gian trôi đi, Sơn cũng không phải ngoại lệ. Sau một ngày, tu vi của Sơn nhảy lên Khí cảm tầng thứ tư, rồi cậu lại tiếp tục thực hiện quá trình củng cố. Sau hai ngày nữa, tu vi Sơn đề thăng lên đến tầng thứ năm, cậu lại làm y hệt như trước, lại tiến hành củng cố tu vi. Cuối cùng đến rạng sáng ngày thứ sáu, Sơn dừng lại việc tu luyện, cậu không còn cảm thấy linh khí dồi dào như những ngày trước nữa, thì ra linh khí trong tinh hạch đã tiêu hao hết, chỉ còn lại dị năng lượng bên trong, mà dị năng lượng không thể duy trì được trận pháp này nên tinh hạch cũng nát vụn luôn, trận pháp cũng tự động giải trừ. Sơn cũng cảm thấy tu vi tăng lên cũng đủ nhanh rồi, nên cậu quyết định dừng hẳn lại.

Ngừng việc tu luyện lại rồi, Sơn cũng muốn kiểm tra thử xem thực lực của mình đến đâu rồi, nhưng chưa kịp làm ra quyết định thì một tiếng ọc ọc giòn giã phát ra từ bụng Sơn, một cơn đói khát truyền đến não cậu. Lúc này Sơn mới nhớ ra là mình đã tu luyện liên tục nhiều ngày liền mà chưa có gì bỏ bụng rồi. Thông qua kiến thức từ sư phụ, Sơn biết tu luyện lên cảnh giới cao nhất định có thể tích cốc, hoàn toàn không cần đến ăn uống để duy trì sự sống, nhưng cảnh giới bây giờ của cậu còn quá thấp, vẫn cần phải ăn uống như người bình thường. Thế là Sơn không nghĩ ngợi nhiều nữa, rút ngay mấy gói lương khô cùng một chai nước sạch từ trong ba lô ra ăn uống ngon lành.

Lại nói một phía khác, trong một căn nhà khá lớn nằm ở phía bên kia dãy phố, bên trong một căn phòng nhìn bố trí không khác mấy quán bar, một người nam giới đang ngồi uống rượu, đằng sau có hai nữ nhân đang cẩn thận xoa bóp vai gáy cho người nam kia. Chợt cửa phòng bị người mở ra, một tên đàn ông khác chậm rãi tiến vào, bất ngờ chính là tên đàn em lúc trước của đội Gấu Xám giằng co với nhóm Sơn lúc ở ngoài cửa căn cứ. Hắn hướng về phía nam nhân uống rượu lên tiếng:

“Thưa Hắc ca, tiểu đệ theo dõi gửi về báo cáo, thằng nhóc Hạng E đối đầu tiểu đội chúng ta vẫn đang ở lỳ trong phòng không ra ngoài nửa bước.”

“Ồ, vẫn chưa ra sao?” – Người đàn ông ồ lên kinh ngạc, thì ra đây chính là đội trưởng của đội Gấu Xám - Hắc ca.

“Hay là nó sợ chúng ta quá không dám ra ngoài rồi?” – Tên đàn em nhoẻn miệng cười, giọng nói không che giấu sự khinh thường.

“Tao quan sát thấy thằng này cũng không tầm thường, tao không nhận ra nổi một chút nào sự hèn nhát trong mắt nó cả.” – Nói rồi, Hắc ca hơi ngừng một chút, rồi căn dặn lại tên đàn em – “Được rồi, cũng không cần phỏng đoán làm gì, cứ để tiểu đệ theo dõi chặt cho tao, chỉ cần nó dám ló mặt ra khỏi căn cứ thì báo lại ngay cho tao.”

“Rõ, Hắc ca, em đi truyền lời anh lại ngay.”

Tên đàn em đi ra, trong phòng chỉ còn lại tiếng vỗ đều đều của hai người nữ lên vai tên Hắc ca kia. Cuối cùng một tiếng nói ồm ồm vang lên:

“Ha ha, dám nẫng tay trên tao, mày là thứ nhất.”

“Chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với Hắc ca tao đi, thằng ngoại lai.”